Vô Thượng Thần Đế

Chương 1338: Phân chia sáu bốn (2)

- Ta đưa cho ngươi môn võ kỹ này, tuy là tiên pháp, nhưng lại có thể dùng kình lực thi triển, ngươi tu hành Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình, kình lực hùng hồn, căn bản không lo lắng hao hết, phân chia sáu bốn, tăng thêm Cửu U Phần Thể Quyết, chỉ có một chiêu - Cửu U Phần Thể, có muốn học hay không.
- Tính ngươi lợi hại, ta học.
Mục Vân hừ một tiếng, ngồi xuống.
Minh Nguyệt Tâm đứng ngoài trăm thước, nhìn Mục Vân, chỉ cảm thấy không hiểu thấu, tựa hồ Mục Vân tự mình tranh chấp kết thúc rồi?
Ông...
Đột nhiên, quanh người Mục Vân, chín khỏa nguyên cầu bất ngờ xuất hiện, chín khỏa nguyên cầu, phân biệt hiện ra màu sắc khác biệt, thế nhưng trong nháy mắt lại toàn bộ chuyển hóa thành màu đen.
Bàn tay Mục Vân không ngừng vận chuyển ấn pháp, quỷ dị mà tối nghĩa, nhưng dần dần, cường độ ánh sáng của chín khỏa nguyên cầu màu đen, càng ngày càng âm trầm.
Cho người ta một loại cảm giác âm hiểm đến cực điểm.
- Phá!
Khoảnh khắc, quát khẽ một tiếng, thân thể Mục Vân đằng không bay lên, tiếng lốp bốp vang vọng.
Trong không gian thần bí, từng tầng từng tầng ánh sáng màu đen tràn ngập, như ngọn lửa màu đen, càng giống dòng nước, cũng giống như thiểm điện, triệt để tràn ngập.
Mà ngay sau đó, cấm chế không gian thần bí triệt để vỡ vụn.
Thân ảnh Mục Vân cùng Minh Nguyệt Tâm xuất hiện bên trong đại điện trước đó.
Thấy cảnh này, Minh Nguyệt Tâm trong lòng nghiêm nghị.
Vừa rồi Mục Vân tựa hồ thực lực đột nhiên bộc phát, bộc phát ra một loại lực lượng hoàn toàn khác với chân nguyên.
Lực lượng cường đại dần dần lan tràn, cuối cùng tiêu tán.
Thế nhưng, Minh Nguyệt Tâm lại bắt đến một tia hương vị không hiểu.
- Hiện tại, Cửu U Phần Thể Quyết, ta đã từ đầu chí cuối đem lĩnh ngộ và khẩu quyết truyền cho ngươi, ngươi chỉ cần luyện tập nhiều hơn liền biết, thế nào, đủ ý tứ chứ?
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Vậy kế tiếp, những lưu tinh toái phiến này…
- Ta biết, ta bốn, ngươi sáu.
Mục Vân vừa dứt lời, Quy Nhất cũng không khách khí, Tru Tiên Đồ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, toàn bộ hấp thu những lưu tinh toái phiến kia.
Nhìn bốn phần ánh sáng còn lại, Mục Vân hơi trầm ngâm.
Bàn tay hất lên, mộ thành lưu tinh ánh sáng lao thẳng tới Minh Nguyệt Tâm.
- Toái phiến Mậu Thần Chi Đồ này ta chỉ có thể cho nàng nhiều như vậy, về phần tại sao, ta nghĩ...
- Ngươi yên tâm, ta không sẽ hỏi.
Minh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói:
- Ngươi nếu muốn lấy hết, có thể hoàn toàn lấy đi, phân cho ta nhiều như vậy, đầy đủ để ta vững chắc cảnh giới của mình.
Nhìn Minh Nguyệt Tâm, Mục Vân há to miệng, không nói gì.
- Mục Vân, ta nghĩ ngươi phải biết trong cơ thể ta tồn tại đặc thù, ngay cả thần phách Băng Hoàng thần thú của Tần Mộng Dao, ngươi đều có thể nhìn ra mánh khóe, nói như vậy, ngươi không đơn giản.
- Nhưng ta muốn nói cho ngươi, Minh Nguyệt Tâm ta, là Minh Nguyệt Tâm trước kia, cũng là Minh Nguyệt Tâm hiện tại, chuyện trước đó làm đối với ngươi, ngươi chớ có ý nghĩ xấu, ta chỉ đơn thuần cần ngươi trợ giúp ta.
- Nàng yên tâm, ta sẽ không nghĩ lung tung.
Mục Vân nhíu nhíu mày nói:
- Không có nam nhân nào, bị nữ nhân... Dù sao nàng yên tâm, chuyện mất mặt như thế, ta ngược lại sợ nàng nói ra.
- Rất tốt!
Minh Nguyệt Tâm nhìn Mục Vân, lần nữa nói:
- Trước đó ta chỉ cho rằng ngươi đơn thuần thu hoạch được truyền thừa của Vân tôn giả, không giống với người, hiện tại xem ra, không chỉ như thế, Mục Vân, ngươi quả nhiên để ta rất hiếu kì.
- Bất quá tương lai, tại Tiên giới, ta tin tưởng chúng ta sẽ gặp lại, hoặc là...
Lại nói một nửa, Minh Nguyệt Tâm ngậm miệng không nói, nhàn nhạt cười một tiếng, phi thân rời đi.
- Nữ nhân này... Thật sự rất quỷ dị.
Mục Vân không hiểu hỏi thăm Quy Nhất:
- Lão quỷ, ngươi nói nàng là cái gì Thủy Thần chuyển thế? Thần... Đều là cái dạng này? Tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường?
- Thôi đi, nàng là bởi vì ký ức kiếp này và kiếp trước chồng hợp, ngày sau đại thê tử Tần Mộng Dao kia của ngươi cũng sẽ như thế.
- Cái gì?
- Nếu không ngươi cho rằng thế nào?
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Ta biết con Băng Hoàng Thần Phách kia sau khi thức tỉnh, đoán chừng Tần Mộng Dao sẽ quên mất ngươi không còn một mảnh, cũng có thể sẽ không, tiểu tử ngươi, kiềm chế một chút đi.
- Ta hiểu rõ.
Trong lòng Mục Vân nghiêm nghị, khẽ thở một hơi.
Mà Tần Mộng Dao hiện tại ở phương nào, hắn còn không biết.
- Thôi, hiện tại dựa vào những toái phiến Mậu Thần Chi Đồ này, trước tăng lên tới Sinh Tử cảnh thất trọng, không đến thất trọng, ta ở trước mặt Thập Đại Tôn Giả, từ đầu đến cuối giống như hài tử.
Mục Vân vừa dứt lời, dứt khoát ngồi xếp bằng ở trong đại điện.
Mà đến đây, Quy Nhất bên trong Tru Tiên Đồ cũng an tĩnh lại, tựa hồ đang tiêu hóa sáu thành lực lượng khác.
Cùng lúc đó, bên trong bí tàng Thông Thiên Giáo Chủ, đại đa số tiểu thế giới đã đi tới lòng đất bí tàng, nhìn trân bảo đầy khắp núi đồi, bọn hắn sớm đã lâm vào điên cuồng.
Nhưng để bọn hắn tỉnh táo lại là các loại hung thú quỷ dị.
Trước đó xuất hiện Lam Nhãn Hắc Hồn Lang cùng Bạch Mao Linh Dương, bên trong bí tàng dưới lòng đất này cũng không hiếm thấy.
Hai loại hung thú, cơ hồ tạo thành tổn thất cực lớn cho trên trăm tiểu thế giới đến chỗ này.
Oanh...
Phía trên một ngọn núi, tiếng oanh minh vang lên, từng cỗ thi thể Lam Nhãn Hắc Hồn Lang rơi xuống.
- Gia gia, ngài không có sao chứ?
Diệu Tiên Ngữ khẽ quát, nhìn Diệu Thiến trước người, ân cần hỏi thăm.
- Không sao cả!
Sắc mặt Diệu Thiến có chút khó coi, nói:
- Những súc sinh này kết đội thành quần, số lượng thực sự quá nhiều, bên trong bí tàng này vô số sơn dã, còn không biết đến cùng có bao nhiêu.
- Tôn Giả, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Một vị trưởng lão Sinh Tử cảnh thất trọng đỉnh tiêm của Diệu gia mở miệng hỏi.
- Ta làm sao biết.
Diệu Thiến lạnh giọng quát:
- Những súc sinh này, chính ta ngược lại không sao, thế nhưng bọn hắn...
Nhìn một ít cường giả cùng với thanh niên tuấn tài Diệu gia phía sau.
Diệu Thiến chỉ cảm thấy mình quá bất cẩn.
Thông Thiên Giáo Chủ dù không phải tiên nhân, nhưng mà năm đó cơ hồ nam nhân là đỉnh phong tiểu thiên thế giới, hắn bố trí bí tàng, há lại dễ dàng xông như vậy.
Thế nhưng hắn hiện tại không nghĩ tới, mình thế mà bị quái vật bên trong bí tàng vây, không thoát thân được.
- Gia gia, chúng ta không sợ chết, bọn gia hỏa này, muốn vây công lại chúng ta, khó như lên trời.
- Đúng vậy, gia gia, chúng ta vừa rồi có thể coi đây là tiêu chuẩn cơ bản tôi luyện mình.
Nhìn bọn tiểu bối Diệu gia hoàn toàn không sợ, Diệu Thiến chỉ có thể cười khổ.
Hắn đương nhiên không sợ, thế nhưng những tiểu bối này, chỗ nào có thể chèo chống.
- Ừm? Có người.
Đột nhiên, bên trong Diệu gia, một người cao giọng quát.
Một tiếng quát này vừa ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía một bên khác.
Phía trên một ngọn núi phía xa, lần lượt từng thân ảnh đứng thẳng, mấy trăm người nhiều như rừng, thanh thế to lớn.
- Là người của Huyết Minh.
- Còn có Ngũ Hành Đại Đế - Đế Văn Tôn Giả.
- Người Đấu Thiên tông cũng có ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận