Vô Thượng Thần Đế

Chương 1340: Xiềng xích có răng

Cung điện kia từ xa nhìn lại, óng ánh sáng ngời để người hoa mắt.
Nhưng đến khoảng cách gần mới phát hiện, đại điện này lại là toàn thân đen nhánh, lộ ra quỷ dị khí tức.
- Tiến vào, chắn lại đại môn.
Nhìn đại môn rộng mở, đám người Huyết Minh, xông vào bên trong.
Mà cùng lúc đó, đám người Thiên Bảo tiểu thế giới cũng xông vào bên trong đại điện.
Ô ô...
Be be...
Nhưng giờ khắc này, dưới vách núi, từng con Lam Nhãn Hắc Hồn Lang và Bạch Mao Linh Dương lại không ngừng phát ra tiếng gào thét, nhưng lại không một con nào dám leo lên sơn phong, chỉ một mực vây quanh ở phía dưới.
Dần dần, số lượng Lam Nhãn Hắc Hồn Lang cùng Bạch Mao Linh Dương hội tụ càng ngày càng nhiều, để người không rét mà run, xa xa nhìn qua giống như thủy triều đen trắng, căn bản đếm không hết.
- Những Lam Nhãn Hắc Hồn Lang cùng Bạch Mao Linh Dương này đều mang theo huyết mạch tiên thú, mặc dù không so được tiên thú, nhưng lại lợi hại hơn hư tiên thú nhiều.
- Đúng vậy, năm đó Thông Thiên Giáo Chủ không hổ là chúa tể tiểu thiên thế giới, có thể nuôi nhiều quỷ thú quỷ dị mang theo huyết mạch tiên thú như vậy.
- Bây giờ không phải thời điểm đàm luận những chuyện này? Bọn gia hỏa này căn bản không dám leo lên, tựa hồ bởi vì tòa đại điện này.
Mọi người nhất thời nghị luận ầm ĩ, nhìn đại điện phía sau, ngữ khí hỗn loạn.
Dần dần, lúc nghị luận trong miệng mọi người dần dần biến mất, một số võ giả của tứ đại tiểu thế giới bắt đầu quan sát bốn phía.
Toàn bộ cung điện, cách xa nhìn, toàn thân trên dưới sáng lóng lánh, thế nhưng đến gần mới phát hiện, tòa đại điện này căn bản chính là toàn thân đen nhánh.
Nhưng tiến vào bên trong đại điện lại có thể phát hiện, bên trong tòa đại điện này hiện ra không gian có thể nói mênh mông.
Đưa mắt nhìn, đầy đất là sàn nhà đá đen, kéo dài đến ngoài ngàn mét.
Mà ngoài ngàn mét, từng tòa cung điện liên tiếp, khí thế rộng rãi.
Nhưng những cung điện cũng kia không phải vuông vức, mà toàn bộ trình có hình tròn.
- Mọi người cẩn thận.
Đế Văn mở lời:
- Nơi này hẳn là một dị thứ không gian, vị trí của chúng ta có thể là một cái không gian khác của bên trong một tòa cung điện kia.
- Tại sao có thể như vậy?
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời ngạc nhiên.
Một không gian khác? Có thể lặng yên không một tiếng động di chuyển bọn hắn từ không gian lúc đầu đến một không gian khác, Thông Thiên Giáo Chủ thật sự có bản lĩnh lớn như vậy?
- Đã tiến vào, vậy cứ nhìn một cái đi!
Đấu Vân Phong mở lời:
- Đám Lam Nhãn Hắc Hồn Lang và Bạch Mao Linh Dương trong thời gian ngắn sẽ không rời đâu.
- Tốt!
Trong lúc mọi người nói chuyện, bước chân ra, dọc theo sàn nhà đá đen không ngừng từ từ tiến lên.
- A!
- A!
Nhưng ngay lúc đám người chuẩn bị tiến lên, từng tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang vọng.
Chỉ thấy mấy tên võ giả Sinh Tử cảnh đi ở phía trước bước một bước vào viên gạch màu đen vuông vức trên mặt đất, thân thể bị dây leo màu đen trói buộc, sau đó bị kéo xuống chỗ sâu.
Chỉ nghe được phía dưới truyền đến tiếng phốc phốc phốc phốc, như là xay thịt, làm cho lòng người phát lạnh.
- Xảy ra chuyện gì?
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người ngừng lại.
Đám người nhìn kỹ, có ít người giẫm lên trên gạch đen nhưng không có vấn đề gì, mà có ít người lại là đá đen thôn phệ.
- Xảy ra chuyện gì?
- Trận pháp.
- Mọi người cẩn thận, sàn nhà từng khối gạch đen là trận pháp.
Trận pháp!
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời nhịn không được lui lại, nhìn đại điện ngoài ngàn mét xa xa.
Loại trận pháp này, cả mặt đất đều quỷ dị như vậy, bọn hắn căn bản không dám lăng không bay đi.
- Làm sao bây giờ?
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời thúc thủ vô sách.
- Nếu Mục minh chủ ở đây thì tốt biết bao.
Mấy tên trận pháp sư nếm thử, bất đắc dĩ mở lời.
Mọi người cảm thấy lo lắng.
Bên trong thông thiên bí tàng, có thể nói khắp nơi đều có bảo bối tồn tại, trận pháp phía ngoài tòa đại điện này càng phức tạp, bảo tàng bên trong có khả năng càng khổng lồ.
Bá bá bá...
Nhưng ngay thời khắc đám người thúc thủ vô sách, từng tiếng xé gió lại đột nhiên truyền đến.
Ngay sau đó, từng bóng người tiến vào từ bên ngoài đại điện.
Bất ngờ nhìn lại, chính là võ giả các đại tiểu thế giới, trọn vẹn hơn nghìn người, chen chúc mà tới.
- A? Đế Văn, Đấu Vân Phong, các ngươi thế mà cũng ở nơi đây.
Trong đám người, trên mặt Vô Cực Ngạo Thiên mang một tia kinh ngạc, mở miệng cười nói.
- Hắc hắc, Vô Cực Ngạo Thiên, các ngươi có thể tới đây, chúng ta vì cái gì không thể tới?
- Mà bên ngoài có đám Lam Nhãn Hắc Hồn Lang và Bạch Mao Linh Dương, rất khó đối phó mà.
Xung quanh vùng núi này đầy Lam Nhãn Hắc Hồn Lang và Bạch Mao Linh Dương, thế nhưng bọn người Vô Cực Ngạo Thiên vẫn dễ dàng vọt vào.
Bọn người Huyết Minh là bị buộc tiến vào, mà người từng tiểu thế giới tựa hồ chủ động tiến vào.
- Nói đắc ý như vậy, các ngươi chẳng lẽ không phải bị buộc tiến vào sao?
Sắc mặt Ngọc Huy Nhân lạnh lùng, mở miệng nói.
- Các ngươi chủ động tiến vào, chẳng lẽ, bên trong tòa đại điện này đúng là có bảo bối gì?
Diệu Thiến thản nhiên nói.
Luân Động Thương khẽ nói:
- Có bảo bối gì, tiến vào nhìn thì biết.
Vừa dứt lời, Luân Động Thương bước ra một bước.
- Chậm đã.
Đột nhiên, Độc Vạn Sơn lại giữ chặt Luân Động Thương, võ giả Luân Hồi tiểu thế giới cũng dừng bước, nhìn về phía trước.
- Bọn mặc dù hắn bị buộc tiến vào, thế nhưng không đến mức sẽ ngốc ngốc đứng ở chỗ này chờ chúng ta tới.
Độc Vạn Sơn cười hắc hắc nói:
- Trong này, chỉ sợ không dễ tiến lên.
- Có thể tiến lên hay không, thử một chút thì biết.
Phương Thông Không bước ra một bước, muốn tiến vào.
Hắn là Tôn Giả, căn bản không e ngại.
- Chậm đã!
Độc Vạn Sơn lần nữa ngăn cản, nói:
- Làm gì đặt mình vào nguy hiểm.
Vừa dứt lời, trong bàn tay hắn, từng sâu bọ màu đen đột nhiên xuất hiện.
Sâu bọ màu đen nhìn qua đếm không hết, dần dần, sâu bọ màu đen chồng chất cùng một chỗ, hình thành một đạo thân ảnh, thân ảnh vừa nhấc bước chân, một bước tiến lên, thám hiểm sàn nhà, lập tức, tiếng phốc phốc phốc phốc lần nữa vang lên, những sâu bọ kia, thế mà một cái cũng không có trốn khỏi.
Nhìn thấy sàn nhà xuất hiện lần nữa, mà côn trùng của mình vẫn luôn không thấy, trên mặt Độc Vạn Sơn lộ ra một tia vẻ nhức nhối.
- Quả nhiên có trận pháp.
Thấy cảnh này, sắc mặt bọn người Vô Cực Ngạo Thiên, Ngọc Huy Nhân, Luân Động Thương nhìn mấy người Huyết Minh cùng Đế Văn đầy âm trầm.
- Biết có trận pháp, không nói cho chúng ta.
Độc Vạn Sơn âm trầm nói.
- Ngươi cũng không có hỏi?
Tiêu Doãn Nhi lạnh lùng đáp lại:
- Còn nữa, sinh tử của các ngươi, có liên can gì với bọn ta?
- Tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, không sợ chết sao?
Độc Vạn Sơn nói, bước ra một bước.
Hắn vừa bước ra, bên trong Huyết Minh, Huyết Vô Tình, Diệp Thu mấy người cũng bước ra một bước.
- Hừ, hiện tại bảo tàng quan trọng, chúng ta không dây dưa cùng ngươi.
Độc Vạn Sơn nhìn thấy mấy người, nhịn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận