Vô Thượng Thần Đế

Chương 1357: Tựa hồ có chút khó khăn (2)

Lúc trước Huyết Minh nhỏ yếu, các đại tiểu thế giới đi tới Thương Hoàng tiểu thế giới, đều coi Huyết Minh thành thằng hề có thể tùy ý ức hiếp.
Trước mắt, Mục Vân đến Sinh Tử cảnh thất trọng.
Vừa vào thất trọng, không giống bình thường, thực lực có thể nói là đạt được tăng lên trên diện rộng.
Một hơi này, hắn thật không cần phải chịu.
- Ta chính là cao cao tại thượng, ngươi như thế nào?
Ma Kiệt Luân giờ phút này bước ra một bước, hừ một tiếng nói:
- Mục Vân, thời điểm mới tới đây, ta còn cho rằng ngươi tuổi trẻ, cảm giác ngươi hiểu chút quy củ, hiện tại xem ra, ngươi tự nhận là làm ra một ít trận pháp chó má, biết vị trí tam đại bí tàng, cái đuôi vểnh lên trời thật sao?
- Ta vểnh cái chân ngươi.
Mục Vân mở miệng mắng:
- Ma Kiệt Luân, đừng tưởng rằng ngươi là Thập Đại Tôn Giả thì có thể ở đây giáo huấn ta. Huyết Minh ta, còn chưa tới phiên Cự Ma tiểu thế giới ngươi tại nơi này khoa tay múa chân.
- Nếu không phải xem ra ta giao tình cùng Ma Phàm, Ma Kiệt Luân, ngươi cho rằng Cự Ma tiểu thế giới ngươi có thể như thế bằng phẳng sao?
- Cuồng vọng, vô tri.
Ma Kiệt Luân triệt để bị Mục Vân chọc ra lửa giận, quát:
- Ta thấy ngươi tấn thăng đến Sinh Tử cảnh thất trọng liền coi mình có thể so với thiên địa, vô pháp vô thiên.
- Ma Kiệt Luân, ngươi làm gì so đo với hắn, người ta thế nhưng dựa vào phụ thân đây...
Ngọc Huy Nhân chen lời vào.
- Phi.
Mục Vân cười nhạo:
- Ngươi cũng không cần thăm dò, Ngọc Huy Nhân, phụ thân ta hôm nay thật không ở nơi này, chỉ có Mục Vân ta một người, Thập Đại Tôn Giả các ngươi, nếu ai là muốn giết ta, cứ tới.
- Chỉ là ta nói cho các ngươi biết, hôm nay, các ngươi xem thường ta, xem thường Huyết Minh, nhưng từ giờ khắc này bắt đầu, Huyết Minh không còn là sâu kiến trong mắt các ngươi nữa.
Mục Vân quát:
- Ma Kiệt Luân, Độc Vạn Sơn, Phương Thông Không, Luân Động Thương, Ngọc Huy Nhân, mấy người các ngươi, ai muốn đến, liền xuất thủ, nhìn Mục Vân ta, hôm nay phải chăng có thể tiếp nhận được hay không.
- Mục Vân, chớ xúc động.
- Mục minh chủ, đại sự quan trọng.
Ngay tại giờ phút này, hai tiếng quát vang lên, chính là Đấu Vân Phong và Đế Văn chạy đến.
Nhìn thấy Mục Vân thế mà công nhiên khiêu khích các đại Tôn Giả, hai người sửng sốt.
Thực lực của Mục Vân bây giờ, bọn hắn không nghi ngờ, có năng lực chống lại Tôn Giả, thế nhưng bọn hắn càng biết.
Mục Vân nếu chọc giận một đám Tôn Giả, để bọn hắn liên thủ lại, tuyệt đối không chịu nổi.
- Đế Văn tiền bối, Đấu tông chủ yên tâm, những lão già này tự cho là đúng, mỗi một người có thể chém giết Mục Vân ta, hôm nay, giương lên uy phong Huyết Minh ta, ta xem bọn hắn vẫn tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại.
Mục Vân lại không thèm để ý chút nào, bước ra một bước, hai tay chắp ra sau, sợi tóc đón gió phấp phới.
- Tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại?
Một tiếng quát đột nhiên vang lên, hừ một tiếng nói:
- Mục Vân, ta nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, quả nhiên rất bành trướng, không biết tôn ti, đừng tưởng rằng ngươi tiến vào Sinh Tử cảnh thất trọng liền có tư cách đứng tại nơi này khiêu chiến, mọi người tại đây, người nào không phải Sinh Tử cảnh thất trọng? Ngươi thì tính là cái gì?
- Ngươi là ai?
Nhìn về người phía trước, Mục Vân mở miệng quát.
- Lão phu Đại Hạ tiểu thế giới lão tổ Đại Hạ vương triều - Hạ Khâu Nhận.
- Tốt, Thập Đại Tôn Giả, từng người không dám lên tiếng, ngươi lại là đứng ra chịu chết, muốn chết.
Mục Vân không nói hai lời, bước ra một bước, quát:
- Lão già, dám đánh với ta một trận liền chiến, không dám, liền lăn.
Không chiến, liền lăn.
Mục Vân thốt ra một câu cơ hồ để trái tim mọi người tại đây chấn động.
Lời này, đủ bá khí.
Lời này, đủ cuồng vọng.
Chỉ là giờ khắc này, lời này nói ra từ trong miệng Mục Vân, lại làm cho người cảm giác như ngớ ngẩn...
- Ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Mục Vân lớn lối, Hạ Khâu Nhận triệt để phẫn nộ.
Chỉ là một Mục Vân, ở trước mặt hắn ngông cuồng như thế, thực sự không coi ai ra gì.
Nhìn thấy Hạ Khâu Nhận xuất thủ, trong mắt các đại Tôn Giả mang theo một vòng ý cười.
Hạ Khâu Nhận là ai?
Lão tổ tông Đại Hạ vương triều bên trong Đại Hạ tiểu thế giới, người này thành danh đã có thời gian vạn năm, cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng, tuyệt đối là tồn tại cấp bậc lão tổ.
Không thua kém Thập Đại Tôn Giả.
Có lão gia hỏa này xuất thủ đối phó Mục Vân, Mục Vân lại càn rỡ, cũng muốn ăn chút khổ sở.
- Hạ Vương Bá Quyền.
Hạ Khâu Nhận quát một tiếng, lao nhanh ra.
Đến cảnh giới bọn hắn một bước này, cho dù đánh một quyền tùy ý, lực lượng bộc phát cũng hơn trăm vạn cân.
- Đến hay lắm.
Nhìn thấy Hạ Khâu Nhận vọt tới, Mục Vân không những không giận mà còn lấy làm mừng, một chưởng nghênh đón.
- Khổ Sát Minh Chưởng.
Oanh...
Nhất thời, quyền chưởng va nhau, từng đạo lực lượng mênh mông ba động, sơn mạch địa quáng xung quanh sụp đổ.
Hai thân ảnh vừa chạm liền tách ra.
Quyền chưởng va nhau, giờ khắc này, hai người nhìn, thế mà ai cũng không rơi vào thế hạ phong.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân cũng có chút kinh ngạc.
Khổ Thiên Quyết, chính là vô thượng pháp quyết phụ thân Mục Thanh Vũ hắn tu luyện, Khổ Hải Thiên Tôn lúc trước bằng vào Khổ Thiên Quyết thành lập uy danh hiển hách.
Hắn lưu lại công pháp, đương nhiên rất cường đại.
Mà Khổ Sát Minh Chưởng chính là chưởng pháp hắn lĩnh ngộ ra sau khi thông thấu quyển thứ nhất Khổ Thiên Quyết.
Một chưởng này mạnh bao nhiêu, Mục Vân đương nhiên biết.
Trước đó một chưởng này, cơ hồ muốn mệnh Vụ Thanh.
Hiện tại xem ra, thực lực Hạ Khâu Nhận dù chưa đến cấp bậc Tôn Giả, thế nhưng lại mạnh hơn Vụ Thanh không chỉ một bậc.
Mà so với Mục Vân, Hạ Khâu Nhận càng kinh ngạc, thậm chí rung động.
Không có người rõ ràng hơn hắn, vừa rồi một chưởng kia, hắn thi triển ra lực lượng cường đại cỡ nào.
Nhưng cho dù như thế, thế mà vẻn vẹn cân sức ngang tài với Mục Vân.
Thực sự quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Hạ Khâu Nhận có chút hối hận.
Hối hận mình nhảy ra muốn giáo huấn Mục Vân.
Bây giờ nhìn lại, dùng thực lực của hắn muốn giáo huấn Mục Vân, tựa hồ... Có chút khó khăn.
- Lão già, lại đến.
Trên mặt Mục Vân mang ý cười, lần nữa giết ra.
- Lạc Hải Khổ Thiên Chỉ.
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân điểm ra một chỉ.
Lực lượng một chỉ kia rất cường đại, hư thực kết hợp, có thể thấy rõ ràng thủ chỉ, giống như chính ngón tay Mục Vân mở rộng nghìn lần ngưng tụ thành.
Đạo chỉ pháp này, chính là chỉ pháp mà Mục Vân lĩnh ngộ Khổ Thiên Quyết quyển thứ hai đạt được, chỗ ngón tay đi qua, giống như là Địa Ngục tai nạn giáng lâm, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
- Điêu trùng tiểu kỹ.
Nhìn thấy Mục Vân ra chiêu, Hạ Khâu Nhận hừ một tiếng, toàn thân bốc lên một cỗ khí thế cuồng bạo, trong lúc mơ hồ thế mà có khí tức Chân Long, bốc lên, gầm thét...
Bạn cần đăng nhập để bình luận