Vô Thượng Thần Đế

Chương 1358: Thông Thiên Cổ Kính

Long khí?
Thấy cảnh này, Mục Vân cười lạnh không thôi.
Hạ Khâu Nhận này chính là lão tổ Đại Hạ vương triều, có thể nói là thái thượng hoàng của thái thượng hoàng.
Tồn tại thời gian vạn năm, từ khi làm thiên tử tự cho mình là trung tâm của mọi thứ, được bình dân bách tính tín ngưỡng, dần dần tụ tập ra một tia khí tức thiên tử.
Mà thiên tử, từ trước đến nay tự xưng chân long thiên tử.
Trên người người này ngược lại tụ tập long khí, đúng là rất tốt.
- Tiểu tạp chủng, ta chính là đế vương Đại Hạ vương triều, chân long thiên tử, được ức vạn dân chúng tín ngưỡng, ngưng tụ long khí, một quyền, đủ để giải quyết ngươi.
Hạ Khâu Nhận quát lớn, trên mặt xuất hiện khí thế như triều hồng.
Long khí, rất trân quý, Hạ Khâu Nhận tích lũy vạn năm, mà lần này vì chế trụ Mục Vân, tìm về mặt mũi của mình, tiêu hao sấp sỉ một nửa.
Lần này, nếu như không đánh Mục Vân nôn ra máu, hắn lỗ lớn.
- Long Tường Vạn Lý!
Hạ Khâu Nhận quát lên một tiếng lớn, đấm ra một quyền.
Ngao...
Trong khoảnh khắc, một một tiếng rống to rõ vang lên, mặt ngoài toàn bộ thân thể Hạ Khâu Nhận bất ngờ xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam.
Ánh sáng cường đại tràn ngập, ngưng tụ thành một đạo long ảnh.
Giờ khắc này, đỉnh đầu long ảnh lại là xuất hiện một đạo quyền ảnh, ầm ầm nổ vang để người hoa mắt.
Giây lát, quyền ảnh theo long ảnh phóng tới Mục Vân.
Mà hư chỉ trước mặt Mục Vân vào giờ phút này, lại giống như triệt để bị nhốt, không nhúc nhích.
Oanh...
Mắt thấy long ảnh sắp tới gần, một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt tiếng nổ vang vang lên, tiếng lốp bốp chấn động màng nhĩ mỗi người, nương theo tiếng lốp bốp là một tiếng kêu thảm thiết làm người sợ hãi.
Hư chỉ trước mặt Mục Vân lúc này nổ tung thành từng toái phiến.
Từng toái phiến ngưng tụ ra từng chỉ ấn, phóng tới long ảnh, nghiền nát long ảnh.
Không chỉ như thế, liên đới tới Hạ Khâu Nhận đều bị kia chỉ ấn nghiền ép...
Trong lúc nhất thời, mặt ngoài toàn bộ thân thể Hạ Khâu Nhận xuất hiện từng đạo chỉ ấn, những chỉ ấn dính lên, trói buộc toàn bộ thân thể Hạ Khâu Nhận.
- Long Đằng Thiên Nhạc.
Quát khẽ một tiếng, Hạ Khâu Nhận toàn bộ phóng thích một nửa long khí bên trong thân thể của mình, từng tiếng ầm ầm vang lên lần nữa, những long khí kia quấn quanh thân thể của hắn.
- Ngươi bây giờ còn có cái gì ỷ vào?
Thấy cảnh này, Mục Vân khẽ quát, giết ra.
- Minh Phần Thiên Chưởng.
Âm thầm quát một tiếng, bàn tay Mục Vân lần nữa vung ra.
Tiếng lốp bốp triệt để vang vọng.
Một đạo chưởng ấn mang theo hỏa diễm tối tăm lao nhanh ra.
Trong tích tắc hỏa diễm bị thả ra, như là liệt diễm đầy trời, nhưng lại có màu đen để người sợ hãi.
Hạ Khâu Nhận triệt để đổi sắc.
Hắn có thể cảm giác được, một chưởng này của Mục Vân tựa hồ ẩn chứa khí tức càng để cho người tuyệt vọng, để hắn không cách nào chống cự.
Sự thật cũng chính như thế, một chưởng này, chính là chưởng pháp trong quyển thứ ba Khổ Thiên Quyết, khí tức cùng lực lượng đương nhiên cường đại thêm mấy lần.
Một chưởng vỗ ra, nháy mắt, những long khí xung quanh thân thể Hạ Khâu Nhận bị ăn mòn triệt để, bị tan rã, dần dần tiêu tán.
- Cứu ta... Cứu ta...
Hạ Khâu Nhận giờ phút này quay người muốn chạy trốn.
Hắn đã không có dũng khí đấu tiếp cùng Mục Vân.
Tiếp tục đấu nữa, hắn chỉ sợ ngay cả tính mệnh của mình đều muốn mất.
Mà trên thực tế, giờ khắc này, căn bản không có người sẽ đi cứu hắn.
Kiến thức đến Mục Vân cường đại, ai còn sẽ đi cứu hắn.
Oanh...
Sắc mặt Mục Vân không thay đổi, một chưởng biến thành lợi trảo, hỏa diễm màu đen bao trùm lại cả người Hạ Khâu Nhận đang thống khổ cùng tuyệt vọng, bắt đầu thiêu hủy.
- A...
Kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, mọi người tại đây cũng chỉ cảm giác trái tim đều bị nhói một cái.
Chết rồi...
Một vị cường giả Sinh Tử cảnh thất trọng đỉnh tiêm, tồn tại gần với Thập Đại Tôn Giả - Hạ Khâu Nhận, lão tổ vạn năm, cứ như vậy chết rồi.
Tất cả mọi người vào giờ phút này cảm thấy được tự tin Mục Vân nói tới.
Câu nói kia cũng không tiếp tục là lời nói đùa.
Mục Vân thật làm được.
Giờ khắc này, ai, còn dám khinh thường hắn, còn dám khinh thị Huyết Minh.
Ma Kiệt Luân giờ phút này càng chột dạ.
Luận thực lực, hắn có thể chém giết Hạ Khâu Nhận, thế nhưng cho dù chém giết Hạ Khâu Nhận, chính hắn cũng muốn trả giá rất lớn.
Thế nhưng giờ khắc này, nhìn Mục Vân, chỗ nào giống như dáng vẻ trả giá rất lớn.
- Đáng ghét! Tiểu tử này thế nào tiến vào Sinh Tử cảnh thất trọng liền trở nên như thế lợi hại!
Ma Kiệt Luân thầm mắng.
- Mục Vân, tiểu tử ngươi...
Đấu Vân Phong giờ phút này cũng trợn mắt hốc mồm.
Nhìn tình cảnh này, Mục Vân tựa hồ còn muốn lợi hại hơn hắn.
- Không sao cả!
Mục Vân phất phất tay nói:
- Người luôn mang mắt chó coi thường người khác, đến lúc cho bọn hắn nhìn thấy một ít thủ đoạn, bớt đi cái vẻ không coi ai ra gì kia.
Không coi ai ra gì.
Bốn chữ này vừa rồi bọn hắn còn dùng trên người Mục Vân, thế nhưng sau đợt này lại để cho Mục Vân đem câu nói này dùng đến trên người bọn họ.
- Mục minh chủ, vừa rồi cũng không phải chúng ta cố ý khinh thường ngươi, hiện tại, thực lực của ngươi, đạt được mọi người công nhận, chúng ta vẫn nhanh chút phá vòng bảo hộ này đi.
Vô Cực Ngạo Thiên chậm rãi nói.
- Phá? Muộn.
Mục Vân lại không để ý tới Vô Cực Ngạo Thiên, ngược lại nhìn về phía sau lưng đám người.
Oanh...
Nhất thời, một tiếng oanh minh vang lên, chỉ thấy lồng ánh sáng sau lưng mọi người ầm vang nổ tung, một thân ảnh đi ra từ bên trong lồng ánh sáng.
Chính là Vân Lang.
Giờ khắc này Vân Lang một thân trường sam màu đen, trên vai hất lên một song long phi vũ, áo choàng sau lưng màu đen, không gió từ bay, hai tay chắp sau lưng, cao ngạo nhìn đám người.
Một hồi thời gian, hắn giống như trở nên hoàn toàn khác biệt.
- Mục minh chủ, đa tạ.
Vân Lang đảo qua đám người, nhìn Mục Vân nói:
- Nếu không phải ngươi ngăn chặn thời gian, chỉ sợ ta còn không có nhanh thoát thân như vậy.
- Không cần khách khí.
Nhìn Vân Lang, Mục Vân lại ha ha cười nói:
- Dù sao, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trên tay ta, mà trên người ngươi nhiều Tiên khí như vậy, cũng không quan tâm nhiều thêm một kiện Thông Thiên Kính.
- Ồ? Vậy cũng không nhất định...
Vân Lang cười ha ha, bàn tay nhô ra.
Trong tay hắn, một mặt gương màu đồng cổ, lớn chừng bàn tay, toàn thân tròn trịa, mặt sau chạm trổ long phượng, đường nét rõ ràng, mà phía trước lại là một mảnh u ám, để người căn bản thấy không rõ bộ dáng.
Trong nháy mắt tấm gương kia xuất hiện, một cỗ uy áp cường hoành tràn ngập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận