Vô Thượng Thần Đế

Chương 1361: Cửu Đầu Hỏa Thiên Giao

Ông...
Lập tức, từng đạo âm vang vang lên, xung quanh đám người, trong phạm vi đường kính trăm thước, vị trí biên giới đột nhiên xuất hiện từng đạo ánh sáng.
Oanh...
Đột nhiên, tất cả mọi người cảm giác được, xung quanh thân thể xuất hiện từng đạo hào quang sáng chói, tràn ngập.
Trong chớp nhoáng, đám người bên trong không có cảm giác gì, thế nhưng những người bên ngoài lại đột nhiên phát hiện, võ giả Huyết Minh, Ngũ Hành tiểu thế giới, Đấu Khải tiểu thế giới, vào giờ phút này... Biến mất.
Thế mà tại chỗ biến mất.
- Hảo!
Mục Vân thở dài một hơi, nhìn Thương Thiên Chi Nhãn treo trên đỉnh đầu đám người, nói:
- Có cái đồ chơi này tại, những vật kia, không cách nào công kích chúng ta, chúng ta đứng ở chỗ này xem náo nhiệt.
Tốt rồi?
Nghe thấy Mục Vân nói, đám người lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một mặt mông lung.
Như vậy cũng tốt rồi?
Vừa rồi Mục Vân chỉ giơ tay, một con mắt trôi nổi, sau đó oanh một tiếng, ông một tiếng, liền xong?
Bố trí đại trận cũng không qua loa như vậy nha?
Nếu không phải ngày thường tin tưởng Mục Vân, bọn hắn giờ phút này chỉ sợ sớm đã nhịn không được hỏi ra nghi hoặc.
Chỉ là hiện tại cũng không có thời gian cho bọn hắn đến hỏi.
Ba loại dị thú đã kết đội thành quần, giống như hồng lưu vọt thẳng qua.
Mà một ít đệ tử đứng ở vị trí biên giới trận pháp nhìn thấy từng gia hỏa thân thể to lớn, thực lực mạnh mẽ đều run lên.
Nhưng hiện tại cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Bọn hắn chỉ hi vọng đại trận của Mục Vân thật có hiệu quả.
Rống...
Đón đầu, một đám Kim Tinh Hỏa Sư vọt thẳng tới, một ít đệ tử nhát gan, đã không nhịn được muốn co cẳng chạy đi.
Nhưng trong chớp nhoáng, mắt thấy những Kim Tinh Hỏa Sư sắp xuyên qua thân ảnh đám người, vọt tới trước mắt mọi người.
Thế nhưng sau một khắc, phù một tiếng vang lên, giống như thứ gì bị vạch phá, thân ảnh những Kim Tinh Hỏa Sư kia... Biến mất...
Phốc phốc...
Nhưng còn chưa đợi đám người kịp phản ứng, đột nhiên, thân ảnh những Kim Tinh Hỏa Sư kia lại đột nhiên xuất hiện lần nữa.
Chỉ là xuất hiện này, đám Kim Tinh Hỏa Sư lại từ một phương hướng khác vọt thẳng ra ngoài.
Một màn này phát sinh để mọi người nhất thời ngạc nhiên.
Trực tiếp... Xuyên qua rồi?
Thấy cảnh này, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Mục Vân... Lại một lần nữa đổi mới tam quan của bọn hắn.
Giờ khắc này, Mục Vân đứng tại chỗ, lại cũng không để ý tới đám người như thế nào đối đãi hắn, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, yên tĩnh không nói.
Trên bầu trời, Vân Lang một người, tay cầm Thông Thiên Kính, một thân kình phục màu đen, phối thêm áo choàng màu đen, lạnh lùng uy vũ nói không nên lời.
Dù giờ khắc này, đối thủ của hắn là tám vị bên trong Thập Đại Tôn Giả, hắn cũng căn bản không sợ hãi chút nào.
- Ngọc Huy Nhân, ngươi cùng Ma Kiệt Luân hai người từ phía sau cản lại, tránh hắn chạy.
- Thánh Tam Thiên, ngươi cùng Diệu Thiến, Phương Thông Không ba người, từ bên trái chặn hắn.
- Luân Động Thương, ngươi cùng Phương Thông Không từ bên phải cản lại hắn.
Vô Cực Ngạo Thiên uy nghiêm nói:
- Ta một thân một mình, chính diện chặn hắn, chúng ta bát đại Tôn Giả đồng thời xuất thủ, ta còn không tin, hắn có thể phi thiên độn địa.
- Tốt.
Nghe đến lời này, các đại Tôn Giả đều gật đầu.
Giờ khắc này, tám vị Tôn Giả khó được đồng khí liên chi, giữa lẫn nhau không có bất kỳ tranh cãi, triệt để liên thủ.
Nhìn thấy tám người nháy mắt quy vị, ngăn cản phía trước phía sau trái phải mình, Vân Lang căn bản không có một tơ một hào dự định chạy trốn.
Hắn đứng tại chỗ, không trốn không né, tựa hồ dù đối mặt thập đại Tôn Giả, hắn cũng sẽ không sợ.
- Vân Lang, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, giao ra trân bảo, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết.
Vô Cực Ngạo Thiên trầm tĩnh nói.
- Tốt, ta cũng cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, rời khỏi nơi đây, lăn ra Thương Hoàng tiểu thế giới, Vân Lang ta tha các ngươi không chết.
Vân Lang lần nữa bình tĩnh nói.
- Làm gì nói nhảm cùng hắn, giết là được.
Tôn Giả khác triệt để bị chọc giận, ngang nhiên xuất thủ.
Thấy cảnh này, Vô Cực Ngạo Thiên hiểu rõ, trước mắt tuyệt đối không có khả năng đàm phán.
Mặc dù không rõ Vân Lang đến cùng có gì cậy vào, thế nhưng trong lòng Vô Cực Ngạo Thiên từ đầu đến cuối có một chút bất an.
Nhưng dần dần, một tia bất an bị khát vọng trân bảo thay thế.
Cho dù nguy hiểm, giờ khắc này, hắn cũng nhất định phải đi đầu.
Bát đại Tôn Giả lao thẳng tới Vân Lang, hạ thủ không chút lưu tình.
- Tới tốt lắm!
Trong mắt Vân Lang hiện lên một vòng hàn mang, bước ra một bước.
Oanh...
Trên bầu trời nổ vang tiếng oanh minh, một thân ảnh vĩ ngạn vào bỗng nhiên xuất hiện.
Nhìn thân ảnh kia, bát đại Tôn Giả ngây người.
Thân thể dáng dấp khoảng chừng ngàn trượng, vòng eo trăm trượng, kia thân thể nhìn uy phong lẫm liệt, từ phần đuôi lan tràn đến đầu, tách ra chín cái.
Chín phần thân sinh trưởng chín cái đầu.
Chín cái đầu, từng cái uy vũ bất phàm, nhìn kỹ lại, thế mà như đúc ra từ một cái khuôn.
Chỉ là chín cái đầu đã hùng tráng như một ngọng núi nhỏ trăm mét.
- Cửu Đầu Hỏa Thiên Giao.
Thấy cảnh này, Mục Vân há to miệng.
- Sư tôn, cái gì là Cửu Đầu Hỏa Thiên Giao?
Diệp Thu khó hiểu hỏi.
Mục Vân thở ra một hơi thật sâu, nói:
- Cửu Đầu Hỏa Thiên Giao là Tiên thú, mặc dù không phải phàm huyết Tiên thú, nhưng bản thân có thể trưởng thành phàm huyết Tiên thú, trước mắt còn không phải, nhưng nhìn kích thước thân thể và khí thế, đoán chừng... Rất nhanh.
Phàm huyết tiên thú, so sánh với Thôn Thiên Hổ dạng Tiên thú không có huyết mạch phẩm cấp này, một cái trên trời, một cái dưới đất.
Nhìn qua, Cửu Đầu Hỏa Thiên Giao đã ở bên trong bí tàng tựa hồ vạn năm.
Mục Vân phát hiện.
Khổ Hải Thiên Tôn nuôi một tiên thú Thôn Thiên Hổ, Thông Thiên Giáo Chủ lợi hại hơn, nuôi một Cửu Đầu Hỏa Thiên Giao lợi hại hơn Thôn Thiên Hổ.
Thôn Thiên Hổ bị phụ thân thu phục, mà Cửu Đầu Hỏa Thiên Giao này thì bị Vân Lang thu phục.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Mục Vân cảm giác mình thật mất mặt, kiếp trước tốt xấu gì cũng là tồn tại sánh vai với những lão già như bọn hắn, thế nhưng chỉ có nuôi một Thánh thú như Tiểu Hắc kia.
Bất quá, nếu luận thành tựu cuối cùng, tọa hạ của Mục Vân thế nhưng là thần thú Thanh Long, điểm này, đoán chừng Thông Thiên Giáo Chủ cùng Khổ Hải Thiên Tôn là thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
- Cũng không biết Tạ Thanh tiểu tử kia thế nào, vương bát độc tử ở cùng một chỗ với hắn lâu như vậy, thật đúng là không biết, thần thú Long tộc... Đến cùng ở nơi nào?
Mục Vân nói nhỏ.
- Sư tôn, người nói cái gì?
- A? Không, không có gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận