Vô Thượng Thần Đế

Chương 1370: Thương Thiên cùng Hoàng Thiên (2)

Hai cha con tiếp tục phơi nắng, hưởng thụ thư giãn sau giờ ngọ.
Bên trong Huyết Minh, tiến hành đại lao động như hỏa như thiên, tất cả mọi người kích động, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng không có nghênh đón chiến đấu, lại nghênh đón một tin tức.
Bên trong Huyết Minh, chuẩn bị sau một tháng, tổ chức so đấu lần đầu.
Gọi tắt là ‘Liều mạng’.
Danh tự rất không có bất kỳ khí thế nào, bị đám người Huyết Minh coi nhẹ.
Bởi vì so với xưng hào Liều Mạng, bọn hắn càng thêm chú trọng phần thưởng.
Phần thưởng lớn nhỏ, theo so sức chiến đấu, đến so tài luyện khí sư, so tài luyện đan sư, so tài trận pháp sư, cơ hồ bao quát toàn bộ từng đại cảnh giới.
Mỗi một cuộc tỷ thí đều thiết trí phần thưởng phong phú.
Phần thưởng cấp bậc cao nhất thậm chí còn có... Bán Tiên khí.
Một trận so tài được công bố ra, toàn bộ Huyết Minh triệt để sôi trào.
Đương nhiên, người khởi xướng hết thảy giờ phút này lại bị buộc ở trong phòng, không thể đi ra ngoài.
- Hai vị nãi nãi, phần thưởng này, các nàng nhìn xem chẳng phải được rồi? Ta thật không có thời gian...
- Không có thời gian? Vậy chàng muốn đi làm gì?
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vân, hừ hừ nói:
- Chúng ta mặc kệ, dù sao là chàng dẫn dụ, chàng mặc kệ đi, ai quản đâu.
- Đúng thế đúng thế!
Vương Tâm Nhã gật đầu nói:
- Chàng muốn thiết trí tốt phần thưởng mới được.
- Phần thưởng thì các nàng định là đượca, ta chỉ cảm giác nhàm chán, nghĩ một biện pháp như vậy, chuyện khác, các nàng quyết định.
- Không được.
- Không được.
Mục Vân vừa dứt lời, lại bị Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã hai người phản bác.
Mục Vân ngày đó sau khi trao đổi cùng Mục Thanh Vũ, nghe Mục Thanh Vũ nói, trước mắt đại loạn chỉ sợ sẽ tiếp tục một đoạn thời gian.
Cho nên Mục Vân cảm giác không có chuyện gì làm, dứt khoát tổ chức thi đấu, tăng cường tính tích cực cho các thành viên bên trong Huyết Minh so tài.
Không nghĩ tới, mình đưa ra một cái đề nghị đạt được mọi người khen ngợi.
So thi đấu thật chuẩn bị tổ chức.
Hiện tại ngược lại tốt, so thi đấu chuẩn bị tổ chức, thế nhưng Mục Vân lại bị kẹt ở nơi này.
Nhất định phải nghĩ kỹ về phần thưởng thi đấu.
Nháo trò này để Mục Vân không có tự do.
- Hắc hắc, Vân lang, thật ra chàng không muốn viết, Doãn Nhi tỷ cũng sẽ giúp chàng viết... Bất quá... Dù sao cũng phải cho chút thù lao mới được.
Vương Tâm Nhã đột nhiên cười xấu xa.
- Thù lao? Thù lao gì?
- Chàng đoán.
Vương Tâm Nhã giảo hoạt cười nói.
- Nha...
Mục Vân đột nhiên phản ứng, vội vàng nói:
- Ta hiểu rõ, hiểu rõ.
Không nói hai lời, gật đầu nói:
- Nguyên lai hai vị thê tử đói khát khó nhịn, đó chính là tướng công ta bất phàm, yên tâm, chỉ cần không viết ra những thứ này, làm gì đều được.
...
Một ngày từng ngày đi qua, thời gian nhàn nhã tiếp tục một năm.
Mà trong năm ấy, Mục Vân cơ hồ mỗi ngày đều đang ‘Tu luyện’.
Hoặc tự mình tu luyện, hoặc trợ giúp Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã hai người tu luyện.
Mà toàn bộ Huyết Minh vào giờ phút này, cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng bên trong một năm này, ngoại giới lại truyền tin tức đến.
Giờ khắc này, bên trong đại điện Huyết Minh.
Mục Vân một thân võ phục màu mực, ngồi ở phía trên, Mục Thanh Vũ một thân hắc bào, nón đen che khuất gương mặt, đứng ở một bên.
Phía dưới, tụ tập các thành viên Huyết Minh, cung kính đứng thẳng.
Nhìn kỹ lại, trên trăm vị cao tầng Huyết Minh, từng người cơ hồ toàn bộ là cảnh giới phía trên Sinh Tử cảnh ngũ trọng.
Một năm trước, đây là chuyện quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy.
Mà lại từng người đều tự tu luyện đề thăng.
Chu Doãn Văn đứng ở phía dưới, chắp tay nói:
- Minh chủ, gần đây thám tử đạt được tin tức, trước mắt thời gian một năm, bên trong tiểu thiên thế giới, trọn vẹn luân hãm một nửa, hiện tại, bên trong từng tiểu thế giới đều dùng thập đại tiểu thế giới làm hạch tâm, chia làm thập điểm phòng thủ hỏa nô.
- Chỉ là hiện nay, số lượng hỏa nô càng ngày càng nhiều, đoán chừng thập đại tiểu thế giới cũng nhịn không được quá lâu.
Nghe đến lời này, Mục Vân khẽ nhíu mày.
Thời gian một năm, xu thế hỏa nô lan tràn quả thực giống như vết dầu loang, càng ngày càng nhiều.
Tốc độ quá nhanh, thực sự kinh người.
- Ngay cả Vô Cực tiểu thế giới cũng không thể chống lại?
- Đúng!
Chu Doãn Văn khom người đáp.
Toàn bộ Huyết Minh nghị luận ầm ĩ.
- Không nghĩ tới những hỏa nô này có tốc độ khuếch tán nhanh như vậy, đây chẳng phải rất nhanh sẽ lao tới Thương Hoàng tiểu thế giới?
- Đúng vậy, đến thời điểm đó, chỉ sợ chúng ta cũng không thể an bình.
- Mấu chốt không phải điểm này, tiểu thiên thế giới, sinh linh đồ thán, chúng ta trơ mắt nhìn, cái này thật sự là...
- Đúng vậy, những võ giả thập đại tiểu thế giới đối với chúng ta trước kia có thù, thế nhưng những người bình thường kia, lại không có sai, hiện tại cũng...
Nhất thời, mọi người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Nghe đến mấy câu này, Mục Vân lại lần nữa nhíu mày.
Toàn bộ đại sảnh an tĩnh lại, không có người nói thêm một câu.
Uy nghiêm của Mục Vân bên trong Huyết Minh, không người dám can đảm khiêu khích.
- Chu trưởng lão, ngươi nói thêm một chút, hiện tại tất cả mọi người bên trong Huyết Minh chúng ta có cầm thái độ ra sai?
Mục Vân nhìn Chu Doãn Văn, chậm rãi hỏi.
Chu Doãn Văn sững sờ, chậm rãi nói:
- Bên trong Huyết Minh, toàn theo lệnh minh chủ, đương nhiên không ai dám có dị nghị.
- Ta bảo ngươi nói, ngươi liền nói, lão hồ ly.
- Vâng!
Nghe đến lời này, Chu Doãn Văn cười khổ một tiếng, nói:
- Hiện tại, bên trong Huyết Minh có ba loại.
- Loại thứ nhất, thành viên Huyết Minh cho rằng môi hở răng lạnh, chúng ta nếu một mực ngồi yên không để ý đến, các đại tiểu thế giới hủy diệt, tiếp theo, khẳng định là Thương Hoàng tiểu thế giới chúng ta.
- Còn có một loại cho rằng, thập đại tiểu thế giới lúc trước đối đãi Huyết Minh chúng ta, đối đãi Thương Hoàng tiểu thế giới như sâu kiến, không cần khách khí gì với bọn hắn, sống hay chết, không liên quan gì đến chúng ta.
- Loại thứ ba thì cho rằng... Sống chết mặc bây tốt nhất, để các đại tiểu thế giới và hỏa nô nhóm đánh nhau chết sống, chúng ta có lẽ có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Chu Doãn Văn bẩm báo xong, chắp tay, lui xuống.
- Xem ra ý nghĩ của mọi người thật đúng là muôn màu muôn vẻ.
Mục Vân phất phất tay, nhìn Mục Thanh Vũ một bên nói:
- Mục điện chủ, ngài cho rằng việc này nên như thế nào?
- Chờ!
Đối mặt Mục Vân hỏi thăm, Mục Thanh Vũ lại hờ hững nói.
- Chờ?
Mục Vân cũng không hiểu.
Hắn cũng không biết, người phụ thân này của mình đến cùng nghĩ thế nào.
Nhưng thái độ trên việc này, Mục Thanh Vũ lại một mực để hắn không kiêu không ngạo, chờ đợi.
Mục Vân biết, có lẽ trong bóng phụ thân tự có tính toán.
Mà tính toán này là cái gì, hắn cũng không biết, có chút để hắn cảm giác không quá dễ tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận