Vô Thượng Thần Đế

Chương 1376: Minh chủ đang bế quan

Hiện nay Huyết Minh nhìn qua uy vũ bất phàm, cũng không phải là mặc người ức hiếp như trước kia.
Huyết Minh không chút khách khí đẩy tám người khác trong Thập Đại Tôn Giả ra ngoài, lại để bọn hắn tiến vào bên trong Huyết Minh, điểm này, đủ để nhìn ra cá tính của Mục Vân.
Đối địch với hắn, đó chính là địch nhân.
Cùng hắn là bạn, đó chính là bạn.
Đối đãi địch nhân và bằng hữu, thái độ Mục Vân rất sáng tỏ.
- Chu trưởng lão, làm phiền Chu trưởng lão thông cáo, chúng ta thực sự có chuyện quan trọng!
Vô Cực Ngạo Thiên lần nữa nói.
- Chuyện khẩn yếu thì có liên can gì đến Huyết Minh ta?
Chu Doãn Văn còn chưa mở miệng, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên vang lên.
Tiêu Doãn Nhi bước ra một bước, nhìn đám người, nói:
- Thập đại tiểu thế giới, trừ Đế Văn tiền bối cùng Đấu tông chủ trước kia trợ giúp Huyết Minh ta, trợ giúp Vân lang, những người khác, ai không phải muốn giết Vân lang, hiện tại có khó khăn, tìm tới Huyết Minh, chúng ta sẽ biết giúp các ngươi?
- Tốt xấu gì đều là Tôn Giả, chí ít giữ chút mặt mũi đi.
Tiêu Doãn Nhi không khách khí chút nào trực tiếp nói:
- Các vị mời về đi, Vân lang đang bế quan, không có thời gian gặp các ngươi, Đế Văn tiền bối. Đấu tông chủ, nếu có phiền toái gì, tiến đến một lần, Huyết Minh ta có thể làm, tuyệt không nhượng bộ.
- Tốt!
- Tốt!
Đế Văn cùng Đấu Vân Phong hai người dậm chân mà ra.
Lần này, bọn hắn đến đây vì hỏi thăm Mục Vân chuyện liên quan đến biện pháp giải quyết hỏa nô.
Mấy tiểu thế giới khác, Mục Vân tuyệt đối sẽ không giúp.
Thế nhưng Mục Vân nguyện ý trợ giúp bọn hắn, bọn hắn đương nhiên muốn đi vào Huyết Minh.
Lúc đầu, bọn hắn và tám vị Tôn Giả khác cũng không có quan hệ khẩn yếu.
Đừng nói bọn hắn, bát đại Tôn Giả khác, cũng là mỗi người làm chủ, căn bản không có hợp tác có thể nói.
Hiện tại, bất quá là mọi người đều có việc khó khăn mới có thể đi tới Huyết Minh thôi.
- Hai lão hồ ly.
Thấy cảnh này, Vô Cực Ngạo Thiên thầm mắng một tiếng.
Hiện tại nếu vạch mặt, bọn hắn có thể tấn công vào bên trong Huyết Minh hay không, còn còn chưa biết được.
Nói một cách khác, cho dù hiện tại tấn công vào bên trong Huyết Minh, cũng sẽ tiêu hao rất lớn, phương pháp không được, ngược lại tiêu hao càng lớn, không có lời.
Hiện tại, quả nhiên đâm lao phải theo lao.
- Các vị mời về đi.
Tiêu Doãn Nhi lạnh mặt nói:
- Minh chủ Huyết Minh đang bế quan tu luyện, không gặp người ngoài, các ngươi lại lui đi.
- Tiểu nha đầu, hiện tại nơi này có phần của ngươi nói chuyện sao?
Ngay tại giờ phút này, Ma Kiệt Luân lại bước ra một bước, nói:
- Nhanh lên gọi Mục Vân ra, nếu không, chúng ta san bằng Huyết Minh của ngươi.
- Khẩu khí thật lớn.
Tiêu Doãn Nhi không chút nhượng bộ, đứng ở bên ngoài đại trận, nhìn Ma Kiệt Luân, nói:
- Ma Kiệt Luân, con trai Ma Phàm của ngươi trước kia được Vân lang ta cứu, Vân lang cảm niệm giao tình hắn và Ma Phàm, cho nên nhường nhịn ngươi hết lần này đến lần khác, ngươi bây giờ ngược lại tốt, cuồng vọng tự đại đến váng đầu.
- Ta cuồng vọng tự đại?
Ma Kiệt Luân triệt để giận.
- Ta thấy là ngươi mới đúng.
Ma Kiệt Luân thực sự không thể chịu đựng được tức giận, bước ra một bước, tức giận đầy trời, lao thẳng tới Tiêu Doãn Nhi.
- Bố phòng!
Mà ngay phút này, bên trong Huyết Minh, vang lên tiếng quát, từng đạo công kích nhắm ngay Ma Kiệt Luân, muốn phát tán.
- Chậm đã!
Thấy cảnh này, Tiêu Doãn Nhi khua tay nói:
- Ta ngược lại muốn nhìn, Thập Đại Tôn Giả đến cùng cường hãn đến đâu.
Vừa dứt lời, Tiêu Doãn Nhi vọt thẳng ra.
- Cái này...
Nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi xông ra, Chu Doãn Văn lo lắng.
Ma Kiệt Luân thế nhưng là một trong Thập Đại Tôn Giả, có xảy ra vấn đề gì không?
- Yên tâm đi, nhị sư nương trong một năm nay đề thăng gấp mấy lần, mấy chục lần đám người chúng ta.
Tề Minh lại ha ha cười nói:
- Sư tôn thế nhưng cực kỳ bất công, không biết cho nhị sư nương biện pháp gì, đề thăng nhanh như vậy.
- Tam sư nương, ngươi cần phải hảo hảo nói một chút! Để ta và Mặc Dương kiếm chút chỗ tốt nha.
Tề Minh nói, nhìn Vương Tâm Nhã ở một bên.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã chỉ cười cười xấu hổ, trong lòng lại là mắng to Mục Vân.
Một năm qua, nàng và Tiêu Doãn Nhi đề thăng, đúng là cực nhanh, thế nhưng loại biện pháp kia... Chỉ ở trong khuê phòng, sao có thể nói cùng người khác.
- Thôi đi, Tề Minh.
Mặc Dương lại đứng ra, vỗ vỗ bả vai Tề Minh.
- Sư tôn khẳng định có biện pháp, ngươi hỏi tam sư nương, tam sư nương một năm này đề thăng, nàng sẽ nói cho ngươi biết sao?
- Giỏi cho hai người các ngươi, ta thấy sư tôn các ngươi làm hư các ngươi rồi, muốn ta xuất thủ giáo huấn các ngươi một chút không?
Nhìn thấy Tề Minh cùng Mặc Dương cười hì hì, Vương Tâm Nhã khiển trách.
Mọi người khác càng cười lên ha hả...
Chu Tử Kiện, Tinh Vô Cực, Thiên Nhất, Từ Chính Khí, Vạn Quỷ lão nhân, Vạn Đạo Phu, Huyết Vô Tình mấy người lắc đầu cười khổ nhìn Tề Minh cùng Mặc Dương.
Hai người này, bên trong Huyết Minh, từ trước đến nay là một đôi dở hơi.
Mà lúc này, Tiêu Doãn Nhi và Ma Kiệt Luân hai người đã bắt đầu chiến đấu trên bờ biển phía trước Huyết Minh.
Nhưng nhìn thấy đám người Huyết Minh căn bản không lo lắng cho Tiêu Doãn Nhi, Tôn Giả, các lão tổ các đại tiểu thế giới, bỗng cảm giác ngoài ý muốn.
Ma Kiệt Luân thế nhưng là xếp thứ mười Thập Đại Tôn Giả, thân phận cao quý, địa vị cao thượng.
Tiêu Doãn Nhi, bọn hắn đều biết cảnh giới trước đó.
Sinh Tử cảnh nhất trọng, nhị trọng.
Cho dù một năm này tăng lên lại nhanh, cũng tuyệt đối không có khả năng có thực lực chống lại cấp bậc Tôn Giả.
Trước mắt, bọn hắn chỉ cảm thấy, đám người Huyết Minh chỉ sợ còn có thủ đoạn khác.
Nhưng giờ khắc này, Ma Kiệt Luân giao chiến trên bầu trời, lại càng đánh càng kinh hãi.
Nương theo giao thủ với Tiêu Doãn Nhi, Ma Kiệt Luân phát hiện.
Thực lực nha đầu này đột nhiên tăng mạnh.
Hai người giao thủ đến bây giờ, thế nhưng không phân cao thấp.
Đây quả thực không thể tưởng tượng.
Người ngoài có khả năng không nhìn ra cái gì, cho rằng Ma Kiệt Luân hắn lưu thủ, nhưng trên thực tế, hắn ba phen mấy bận công kích, toàn bộ bị Tiêu Doãn Nhi hóa giải.
Mà Tiêu Doãn Nhi còn có thể thỉnh thoảng phản kích.
Những công kích kia mặc dù không cách nào trọng thương hắn, nhưng đánh vào người, cũng có cảm giác bị đau.
Lúc này mới hơn một năm, Tiêu Doãn Nhi cho dù nuốt tiên đan, cũng không đề cao như thế chứ?
- A?
Nhưng ngay từ đầu, đám người thấy không rõ lắm điểm này, dần dần, đám người lại thấy rõ.
Ma Kiệt Luân đối đầu Tiêu Doãn Nhi, thế mà không cách nào ngăn chặn Tiêu Doãn Nhi.
Cái này để người cảm giác không thể tưởng tượng.
- Ma Kiệt Luân, ngươi đang giở trò quỷ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận