Vô Thượng Thần Đế

Chương 1396: Gặp phải người quen (1)

- Ừm, thứ hai, Ám Huyền thạch tràng nơi này vô cùng to lớn, nhưng thuộc về Nhất Diệp kiếm phái chúng ta chính là trăm tòa sơn phong xung quanh nơi này, một trăm tiểu đội, một đội phụ trách khai thác một ngọn núi.
Cảnh Đức Ngọc chân thành nói:
- Nhớ lấy, thứ nhất, không được chạy đến những tiểu đội khác nháo sự, thứ hai chính là, hàng vạn hàng nghìn không nên rời khỏi khu vực của Nhất Diệp kiếm phái chúng ta, nếu không, bị thủ sơn đệ tử tứ đại kiếm phái khác nhìn thấy, ngươi sẽ chết cũng không biết chết như thế nào.
- Vâng vâng vâng.
Mục Vân vội vàng gật đầu.
Mặt ngoài mặc dù như thế, thế nhưng trong lòng Mục Vân oán thầm không thôi.
Nếu như một mực ở nơi này, không biết hắn khi nào mới có thể khôi phục thực lực, tấn thăng đến nhất phẩm Nhân Tiên.
Bên trong Ám Huyền thạch tràng, không chỉ có Nhân Dương Tinh Thạch, càng có loại hình khoáng thạch khác, đối với thiên địa Tiên khí, tạo thành quấy nhiễu cực lớn, khiến cho nơi Tiên khí này rất mỏng manh.
Đây là vấn đề nhỏ, quan trọng nhất là, Tiên khí nơi này cực kỳ hỗn tạp, căn bản khó mà hấp thu để tiến hành tu luyện, cũng khó trách Lâm thượng tiên vừa tới liền đi.
Dựa theo tình thế trước mắt xem ra, chỉ sợ mình cần ở chỗ này đợi nhất thời ngắn.
Mục Vân cũng không nóng nảy.
Từ ban đầu ở Bắc Vân thành, đến bây giờ, một bước đi tới.
Bây giờ đã đến Tiên giới, còn lại, chính là đề cao thực lực, trở về đến cảnh giới Tiên Vương đỉnh phong trước kia, đến thời điểm đó mới là thời khắc để những người kia triệt để khiếp sợ.
- Chuyện nên bàn giao cho ngươi, đã bàn giao cho ngươi, lão Vu đầu, Mục Vân giao cho ngươi dẫn đội, dẫn hắn đến phía dưới xem một chút đi.
- Ai...
Cảnh Đức Ngọc chỉ hướng lão giả, lão giả kia mặc trên người áo gai cũ nát, tóc rối bời, một chân hơi dài hơn chân khác, đi trên đường lúc lên lúc xuống, nhìn rất buồn cười.
- Đi theo ta.
Liếc Mục Vân một cái, lão Vu đầu đi ở phía trước, mang theo Mục Vân, tiến vào trong sơn động.
Trong sơn động này, cửa khẩu ban đầu chỉ có cao ba, năm mét, thế nhưng sau khi đi vào, dần dần đi vào chỗ sâu lại phát hiện, sơn động trở nên càng ngày càng rộng lớn.
Hai người một trước một sau không ngừng tiến lên chỗ sâu phía dưới.
Đến cuối cùng, Mục Vân cảm giác hai người chí ít hạ xuống khoảng chừng ngàn trượng.
Mà dọc theo đường đi, từng đầu thông đạo, quả thực như mê cung.
Mà thời điểm đi tới chỗ sâu nhất, Mục Vân phát hiện, ước chừng bảy tám đạo thân ảnh đứng ở phía trước đáy, đang sử dụng một ít khí cụ bộ dáng quái dị, đào xới những hòn đá kia...
- Mục Vân!
Nhưng Mục Vân vừa mới xuất hiện, một tiếng kinh hô lại đột nhiên vang lên.
- Vô Cực Ngạo Thiên.
Nhìn thấy một thân ảnh trước mắt, Mục Vân biểu lộ cổ quái.
Hắn không nghĩ tới, mới vừa đến nơi này thế mà đụng phải Vô Cực Ngạo Thiên.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện , Vô Cực Ngạo Thiên kinh ngạc nói.
- Câu nói này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng.
Mục Vân cười khổ nói:
- Hảo, đừng nói trước nhiều, làm việc đi trước.
Nhìn mấy người xung quanh đang kỳ quái nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, Mục Vân theo Vô Cực Ngạo Thiên, cầm lấy công cụ trên đất, bắt đầu đào móc.
- Từ khi biến mất bên trong tứ nguyên phong địa, ta mơ mơ hồ hồ đến nơi này, kết quả trở thành khai thác công của Nhất Diệp kiếm phái.
Vô Cực Ngạo Thiên khổ sở nói:
- Mấy ngày nay hiểu rõ, ta mới biết được, trước mình là nhỏ bé cỡ nào, Mục Vân, chuyện lúc trước, Vô Cực Ngạo Thiên ta không đúng, nơi này, bồi tội với ngươi.
Vô Cực Ngạo Thiên ở nơi đây mấy ngày, càng thêm biết, trước của mình nhỏ bé cỡ nào.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, hắn hiểu thêm, Mục Vân trước kia tựa hồ hiểu rõ Tiên giới... rất nhiều.
Tinh tế suy nghĩ, hắn chỉ cảm thấy, Mục Vân tuyệt không phải người bình thường.
Cũng may, hắn tại lúc tối hậu quan đầu lựa chọn trợ giúp Mục Vân, cho vết rách trong quan hệ giữa hai người có thêm vào một miếng vá.
Chỉ là hiện tại, miếng vá có kiên cố hay không chặt chẽ, hắn lại không cách nào xác định.
Cho nên lần nữa nhìn thấy Mục Vân, hắn hi vọng Mục Vân có thể đừng quan tâm hiềm khích lúc trước.
Hắn cũng không biết vì cái gì, thế nhưng giờ khắc này, tựa hồ trừ Mục Vân, hắn ở chỗ này lại không có chỗ dựa, không có người có thể tin tưởng.
- Chuyện lúc trước không cần đề cập tới, hiện nay, thân ở Tiên giới, trong tiên giới, vô cùng nguy hiểm, kỳ ngộ và nguy cơ, cho tới bây giờ đều cùng tồn tại.
Mục Vân mở lời:
- Ta chỉ hi vọng, ngày sau hai người chúng ta có thể hợp tác nhất trí.
- Tốt, tốt, không có vấn đề, không có vấn đề!
Vô Cực Ngạo Thiên kích động nói.
Lần này, hắn xem như triệt để yên tâm.
Đoạn đường này đi tới, Mục Vân cường đại, bất cứ lúc nào cũng để hắn cảm thấy không thể tưởng tượng.
Cho nên, dù hiện tại đang ở Tiên giới, hắn cũng căn bản không lo lắng.
Mục Vân, đáng tin cậy.
- Ách, thứ này làm sao dùng....
Nhìn công cụ như là xẻng, lại như cùng cái cuốc trong tay mình, Mục Vân lúng túng hỏi.
- Đơn giản, ta đến dạy ngươi.
Vô Cực Ngạo Thiên sảng khoái nói:
- Thứ này sử dụng rất đơn giản, nhưng nếu chúng ta muốn đào ra Nhân Dương Tinh Thạch, lại không phải đơn giản như vậy.
- Bên trong Ám Huyền thạch tràng, khắp nơi đều là hòn đá, bất quá, Nhân Dương Tinh Thạch pha tạp ở trong đó, có khả năng đào mười ngày nửa tháng không thấy một khối, cũng có thể liên tiếp mười ngày nửa tháng, toàn bộ đều là Nhân Dương Tinh Thạch, cho nên cần chúng ta cẩn thận phân biệt.
- Ừm!
- Đúng, còn có, tuyệt đối không nên nghĩ đến hấp thu lực lượng Nhân Dương Tinh Thạch, Nhân Dương tinh khí, không luyện chế thành tiên đan, căn bản không có cách hấp thu.
Vô Cực Ngạo Thiên cười khổ nói:
- Trước đó có người không biết được, vụng trộm cầm mấy khối, muốn tự mình tu luyện, kết quả ban đêm Tiên khí loạn thể, phát điên.
- Cuối cùng, bị đệ tử Nhất Diệp kiếm phái chém giết, cho nên những người kia căn bản không lo lắng chúng ta trộm Nhân Dương Tinh Thạch.
- Bất quá, nếu làm tốt, Nhất Diệp kiếm phái sẽ ban thưởng cho tiểu đội đào móc Nhân Dương Đan nhiều nhất, chỉ là những đan dược kia, đều là sản phẩm phế đan của một ít đệ tử học tập luyện đan luyện chế ra, nhưng là cho dù phế đan, có chút ít còn hơn không, cũng tóm lại là cơ hội duy nhất để chúng ta tấn thăng.
Cơ hội duy nhất? Vậy cũng không nhất định.
Mục Vân cũng không nói nhiều, giờ phút này nhìn về phía Vô Cực Ngạo Thiên không còn cao ngạo như là tiểu thiên thế giới đệ nhất nhân như trước đó, chỉ còn lại khiêm tốn và cung kính.
Bất quá nghĩ cũng đúng, đột nhiên từ một tồn tại đỉnh tiêm của tiểu thế giới, biến thành tồn tại nhỏ yếu nhất Tiên giới.
Loại khác biệt này thật để người ta có phần khó mà tiếp nhận.
Thậm chí, một số võ giả, không thể thừa nhận loại khác biệt này, phát điên, cũng không phải số ít.
Vô Cực Ngạo Thiên, còn tính là không tệ.
Kết quả là, liên tiếp thời gian mấy ngày, Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên đợi ở cùng một chỗ, giữa lẫn nhau thảo luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận