Vô Thượng Thần Đế

Chương 1398: Ai tính toán ai

Mục Vân cũng không để ý tới, hắn biết, Vô Cực Ngạo Thiên cảm giác mình không có ra tay trợ giúp hắn, nội tâm trở nên ngột ngạt.
Chỉ là thực lực mình hiện tại thực sự không có biện pháp trợ giúp hắn.
Thác Bạt Uyên kia cũng là cảnh giới nửa bước Nhân Tiên, mình đi giúp Vô Cực Ngạo Thiên, chỉ có chịu chết mà thôi.
Trước khi đi tới Tiên giới, ba ngày ba đêm đại chiến, cùng với cuối cùng dùng hết toàn lực phá trận, hết thảy đều để Mục Vân tốn sức tốn tâm, có thể nói lao tâm lao lực quá độ.
Trong địa phương cứt chim cũng không có này, muốn khôi phục rất khó khăn.
Nhìn thấy Vô Cực Ngạo Thiên phụng phịu, Mục Vân cũng không mở miệng, khoanh chân ngồi trên giường, hồn lực chân hồn lại hóa thành thân ảnh tiến vào bên trong Tru Tiên Đồ.
Nhìn mấy khối Nhân Dương Tinh Thạch bên trong Tru Tiên Đồ, trong mắt Mục Vân hiện lên tinh mang.
- Lão quy, ngươi có thể trợ giúp ta tịnh hóa cái đồ chơi này chứ.
Mục Vân nhìn Quy Nhất hóa thành một cái bóng mờ bên trong Thần Không bảo động, mở lời.
- Đơn giản! Bất quá, ta tại sao phải giúp ngươi?
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn nói lời này sao?
Mục Vân nói:
- Ta đã trở về Tiên giới, nếu không cần ngươi, như thế nào mở miệng nhờ ngươi.
- Tốt thôi tốt thôi!
Quy Nhất khoát tay một cái nói:
- Bất quá, ta nói cho ngươi, bên trong Thần Không bảo động có rất nhiều tiên thảo, tiên dược cùng với đỉnh lô, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành khiêu chiến, chiến thắng những thủ vệ cấm chế kia có thể thu hoạch được những thứ này, lại thêm bản lĩnh luyện đan của ngươi, phối hợp Nhân Dương Tinh Thạch, luyện chế Nhân Dương Đan, đột phá nhất phẩm Nhân Tiên, cũng chỉ là vấn đề thời gian, như thế nào?
- Ngươi nói rất hay, bất quá, bằng vào thực lực ta bây giờ, muốn khiêu chiến hộ vệ cấm chế, khó như lên trời, ngươi vẫn trước giúp ta những luyện hóa Nhân Dương Tinh Thạch này, chuyển hóa thành Tiên khí thuần khiết để ta khôi phục lại cảnh giới nửa bước Nhân Tiên rồi nói sau.
- Cái này không có vấn đề.
Quy Nhất mỉm cười, vung tay lên.
Một khỏa Nhân Dương Tinh Thạch hóa thành từng đạo Tiên khí tràn vào bên trong thân thể Mục Vân.
Trong chớp nhoáng, Tiên khí thuần khiết trên du tẩu bên trong thân thể Mục Vân, để kinh mạch căn cốt trong cơ thể hắn được hòa hoãn.
Cảm giác lực lượng trở về, để Mục Vân cảm thấy thư sướng.
Mục Vân thu thập chỉ là một bộ phận Nhân Dương Tinh Thạch, những Tiên khí này căn bản không đủ để hắn dùng.
Nhưng một bộ phận Tiên khí lại làm cho lực lượng trong cơ thể hắn hòa hoãn.
- Đầy đủ.
Mục Vân hơi thở ra một hơi.
Mặc dù không có khôi phục lại đỉnh phong, thế nhưng khoảng thời gian này, lén lút ăn cắp một ít Nhân Dương Tinh Thạch, khôi phục lại đỉnh phong, không khó lắm.
Đột nhiên, Mục Vân mở hai mắt, nắm chặt hai tay, một cỗ khí tức hoàn toàn khác biệt, lặng yên tràn ngập.
Khí tức nhàn nhạt tràn ngập, thân thể Mục Vân lúc này hoàn toàn khác biệt.
Vô Cực Ngạo Thiên cũng bị kinh sợ, ngồi dậy, nhìn Mục Vân, kinh ngạc nói:
- Ngươi...
- Khôi phục một chút thực lực, bất quá còn chưa tới đỉnh phong.
- Làm sao có thể?
Nhìn thấy Mục Vân, Vô Cực Ngạo Thiên khó tin, chẳng lẽ gia hỏa này thật luyện hóa Nhân Dương Tinh Thạch.
Đây cũng quá... Phản nhân loại đi?
- Mấy ngày nữa, đợi đến khi Nhân Dương Tinh Thạch bị khai thác xong, ta đại khái có thể khôi phục lại tình trạng nửa bước Nhân Tiên, thậm chí là càng sâu hơn một bậc, đến thời điểm đó, Nhân Dương Đan của Thác Bạt Uyên cũng sẽ được phát xuống, lúc kia chính là tử kỳ của hắn.
- Ngươi...
Vô Cực Ngạo Thiên nhìn Mục Vân, kinh ngạc nói.
- Ngươi yên tâm, hiện tại ngươi và ta là cùng một chiến tuyến, ngươi chịu nhục, ta đương nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên cười khổ.
- Ta ngược lại cũng không phải giận ngươi, dùng tính tình của ngươi, nếu như ngươi không có xuất thủ, hơn phân nửa là bởi vì ngươi không cách nào xuất thủ.
- Ta oán hận sự bất lực của mình, mình trước kia thực sự quá tự cao tự đại.
- Không sao, đợi đến khi ta luyện hóa một ít Nhân Dương Đan, thực lực tăng lên thêm một bước, lại trợ giúp ngươi tăng lên tới cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên.
- Trợ giúp ta?
Vô Cực Ngạo Thiên chỉ cảm thấy mình tựa hồ nghe lầm.
Mục Vân sao có thể có tự tin lớn như vậy?
Kia là cảnh giới Nhân Tiên, mỗi một phẩm, đều nắm giữ cách biệt một trời, ngẫm lại lúc trước, Hỏa Lựu một mình, khống chế toàn bộ Thương Hoàng tiểu thiên thế giới đã có thể tưởng tượng, nhất phẩm Nhân Tiên cường đại.
- Yên tâm, rất nhanh liền tốt.
Mục Vân vô cùng tự tin.
Ngày thứ hai, sáng sớm, đông đảo người khai thác bắt đầu tiến vào trong sơn động của mỗi người, tiến hành khai thác.
Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên hai người lần nữa đi tới vị trí trước đó.
Chỉ là giờ khắc này, địa phương bọn hắn hôm qua phát hiện, không chỉ là ước chừng mười người lúc đầu, mà lại tăng thêm một đội nhân mã.
Một đội nhân mã kia, một người cầm đầu có mũi ưng, cao gầy, khí tức toàn thân thế mà cũng tại cảnh giới nửa bước Nhân Tiên.
Giờ phút này, người kia đang nói gì đó với Thác Bạt Uyên, giữa hai người, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười ha ha.
- Hai người các ngươi, tới đây!
Nhìn thấy Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên xuất hiện, Thác Bạt Uyên vênh mặt hất hàm sai khiến:
- Vị này là tiểu đội trưởng Hạ Hầu Đôn, lần này trợ giúp chúng ta khai thác Nhân Dương Tinh Thạch.
- Ta thấy hai người các ngươi hôm qua có lực dùng không hết, vậy hôm nay bắt đầu, chủ lực khai thác chỗ này sẽ là hai người các ngươi, nhất định phải tăng thêm tốc độ, mỗi ngày ít nhất phải khai thác một vạn cân Nhân Dương Tinh Thạch.
Thác Bạt Uyên híp mắt, nhìn hai người, cười lạnh nói.
Dám so đo với Thác Bạt Uyên hắn, vậy nhìn xem ai cứng hơn.
- Thác Bạt Uyên, ngươi khinh người quá đáng.
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên giận không kềm được, quát:
- Một vạn cân, hai người chúng ta, làm sao có thể làm được?
- Bình tĩnh, Ngạo Thiên, chớ tự tìm khổ.
Nhìn thấy Vô Cực Ngạo Thiên phẫn nộ, Mục Vân vội vàng kéo lại.
- Hừ, Vô Cực Ngạo Thiên, ngươi vẫn không thức thời, cũng không nhìn một chút, Mục Vân này rất biết làm người, hiện tại tranh thủ thời gian làm việc đi, không phân ngày đêm, làm xong, vẫn không sai biệt lắm.
- Ngươi...
- Đi thôi đi thôi
Mục Vân lôi kéo Vô Cực Ngạo Thiên, mau chóng rời đi, bộ dáng kia, giống như sợ Thác Bạt Uyên nổi giận.
- Ha ha...
Phía sau hai người truyền đến tiếng cười to của Thác Bạt Uyên và Hạ Hầu Đôn, thật lâu chưa ngưng.
Mà Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên vừa xoay người, khóe miệng lại lộ ra vẻ tươi cười.
Một vạn cân?
Không phân ngày đêm mà thu lấy, chính là ý của bọn hắn.
Ròng rã cả ngày, ban ngày, hai người đi ở phía trước, đổ mồ hôi như mưa, bộ dáng kia, mang theo không cam, nhưng cũng không dám nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận