Vô Thượng Thần Đế

Chương 1403: Chấn nhiếp đám người

Loại lực lượng này đề thăng là thứ mà hắn tha thiết ước mơ mấy ngàn năm qua.
Thế nhưng trước đó, một mực chưa hề đạt được, nhưng hiện tại lại dễ như trở bàn tay.
- Mục Vân, đa tạ ngươi.
Vô Cực Ngạo Thiên nói lời này xuất phát từ nội tâm, mấy ngàn năm, hắn chưa từng có cảm giác được mình đề thăng như hiện tại.
- Cảm tạ cái gì-.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Chỉ cần ngươi dụng tâm làm việc, ta về sau tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
- Trước mắt, cần suy nghĩ là xử lý thi thể hai người, có thể dẫn tới người khác chú ý hay không.
Vô Cực Ngạo Thiên lúc trước chính là cung chủ của Vô Cực Hóa Thiên Cung, chưởng quản mấy vạn cung nhân, đương nhiên sẽ vô cùng cẩn thận trong xử lý mọi chuyện.
Hắn trước mắt nhất suy nghĩ đến điểm này, mở lời.
- Không sao cả!
Nghe Vô Cực Ngạo Thiên hỏi, Mục Vân khoát tay nói:
- Chỉ cần chúng ta đề thăng thực lực mình, bên trong Ám Huyền thạch tràng, không ai dám trêu chọc sẽ không có bất kỳ người nào dám can đảm khi nhục chúng ta.
- Cảnh Đức Ngọc là đội trưởng tiểu đội thứ nhất, bản thân là nhất phẩm Nhân Tiên cảnh giới, chỉ là khảo hạch thất bại, cũng không có tiến vào Nhất Diệp kiếm phái, ta đoán, Hạ Hầu Kiệt đội trưởng tiểu đội thứ ba cũng hẳn là cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên.
- Chỉ cần có những Nhân Dương Tinh Thạch này, ta có thể liên tục không ngừng luyện chế Nhân Dương Đan, đến thời điểm đó, ngươi ta đều có thể đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên.
- Chỉ cần hai người chúng ta đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, trong tiểu đội thứ nhất, căn bản không ai dám trêu chọc.
- Tốt!
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này lòng tin tràn đầy, lúc đầu những chuyện này, đánh chết hắn cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng bây giờ, có Mục Vân, hắn tưởng tượng.
Hết thảy không có khả năng đến tay Mục Vân chính là rất có thể.
Tựa hồ chỉ cần Mục Vân ở đây, cũng không có cái gì là không thể.
- Đã như vậy, vậy chúng ta lần nữa tiêu hóa Nhân Dương Đan thôi!
Vô Cực Ngạo Thiên không kịp chờ đợi nói.
- Không thể!
Nhưng Mục Vân lại đột nhiên chặn lại nói:
- Nhân Dương Đan, chính là tiên đan, chúng ta bây giờ đều không phải thể chất tiên nhân, cho nên tiếp nhận lực lượng Nhân Dương Đan có hạn, ngươi vừa rồi đã là nuốt một viên, tốt nhất vẫn chờ một ngày lại nói.
- Ngược lại là ta vội vàng xao động.
Vô Cực Ngạo Thiên gãi đầu một cái, có chút xấu hổ nói.
- Không sao, mặc dù không cách nào nuốt Nhân Dương Đan, thế nhưng lại có thể tận lực chuyển hóa Tiên khí trong cơ thể mình, đề thăng lực lượng mình.
- Tốt!
Một đêm không có xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai, trong hầm mỏ, lão Vu đầu và một ít thợ mỏ khác đều đến.
Nhìn thấy Nhân Dương Tinh Thạch đầy đất, cùng với Mục Vân và Vô Cực Ngạo Thiên hai người lẳng lặng tu luyện, mười mấy người lại đột nhiên sững sờ.
Bên trong mười mấy người, có mười người thuộc về Thác Bạt Uyên quản lý, mấy người khác thì là Hạ Hầu Đôn quản lý.
Giờ phút này, nhìn thấy Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên thế mà không có liều mạng làm việc, mười mấy người kinh ngạc không thôi.
Chẳng lẽ hai người không sợ, Thác Bạt Uyên và Hạ Hầu Đôn đến đây nhìn thấy bộ dáng của hai người sẽ phẫn nộ trừng trị bọn hắn?
- Uy, hai gia hỏa các ngươi vì cái gì không làm việc?
Nhìn thấy Vô Cực Ngạo Thiên cùng Mục Vân không nhúc nhích, một võ giả rốt cục nhịn không được, mở miệng quát.
Người này tên Minh Chiếu, lúc đầu cũng là một nhân vật có máu mặt trong tiểu đội mười người, những không có cường đại như Thác Bạt Uyên, cho nên một mực bị Thác Bạt Uyên áp chế.
Giờ phút này, nhìn thấy Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên thế mà thừa dịp Thác Bạt Uyên và Hạ Hầu Đôn không ở đây quang minh chính đại lười biếng, hắn đương nhiên tiến lên.
- Hai tên ngu xuẩn các ngươi các ngươi không làm việc, tháng này, tiểu đội chúng ta vạn nhất không được hạng nhất, không có Nhân Dương Đan, các ngươi phụ trách nổi sao?
Minh Chiếu nói:
- Tranh thủ thời gian đứng lên cho ta.
Minh Chiếu vừa dứt lời, hai người vẫn không nhúc nhích như cũ.
- Ai u, hai tên xú tiểu tử này, bình thường ở trước mặt Thác Bạt Uyên và Hạ Hầu Đôn thì giống như cháu trai, hiện tại thế mà gạt ta sang một bên.
Minh Chiếu nhìn mấy người đồng bạn xung quanh, cười đùa:
- Xem ra, nên cho bọn hắn một chút giáo huấn, phải làm cho bọn hắn biết, trừ Hạ Hầu Đôn cùng Thác Bạt Uyên, chúng ta mấy người cũng có thể chế trụ bọn hắn.
- Không sai, đúng thế đúng thế.
- Hảo hảo giáo huấn bọn hắn một chút.
- Đúng vậy.
Có mấy người mở miệng phụ họa.
- Vẫn chưa chịu dậy?
Nhìn thấy Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên vẫn không nhúc nhích, Minh Chiếu triệt để nổi giận.
Một tay, chụp vào đầu hai người.
- A...
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Minh Chiếu há miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm để hai lỗ tai người ta ầm ầm rung động.
- Các ngươi muốn chết.
Bàn tay Mục Vân nắm chặt cánh tay Minh Chiếu, mở miệng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, mười mấy người các ngươi thuộc sở hữu Mục Vân ta quản hạt, Nhân Dương Tinh Thạch, các ngươi tới khai thác, một ngày hai vạn cân, thiếu một hai viên, ta đoạn một cánh tay của các ngươi.
Crắc!
Mục Vân vừa dứt lời, cánh tay Minh Chiếu đứt gãy, tiếng hét cực kỳ bi thảm.
Giờ khắc này Mục Vân như một tôn sát thần, khiến người vô cùng khủng bố.
- Còn có, hôm nay bắt đầu, ta, Vô Cực Ngạo Thiên, lão Vu đầu, ba người chúng ta, cũng sẽ không làm việc, lão Vu đầu phụ trách quan sát các ngươi, nếu trong các ngươi có ai bất kính với hắn, ta liền...
Răng rắc!
Lại là một tiếng tạch tạch vang lên, tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang vọng, một cánh tay khác của Minh Chiếu đã đứt gãy.
- Biết, biết, chúng ta biết.
Thấy cảnh này, mấy người khác cái rắm cũng không dám thả, cầm lấy công cụ, bắt đầu làm việc.
- Ngươi... Ngươi chết chắc, Mục Vân chết chắc, đợi đến Thác Bạt Uyên cùng Hạ Hầu Đôn đến, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Ngươi dám nguyền rủa ta chết?
Mục Vân nói:
- Vậy ta trước hết tiễn ngươi về tây thiên.
Mục Vân vừa dứt lời, vỗ ra một chưởng.
Phanh...
Toàn bộ đầu Minh Chiếu vỡ ra.
Toàn bộ thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
- Nhìn cái gì?
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này đứng dậy, mở lời:
- Bắt đầu từ hôm nay, đầu quặng mỏ này, Mục Vân phụ trách, hắn là đầu lĩnh của chúng ta, hiểu chưa?
- Ta hỏi các ngươi một câu, vừa rồi, các ngươi nhìn thấy cái gì?
Cả đám người nhìn thi thể Minh Chiếu trên mặt đất, thân thể run lẩy bẩy, căn bản không dám mở miệng.
Thấy cảnh này, Mục Vân mỉm cười.
Bàn tay vung lên, hỏa diễm tràn ngập, thi thể Minh Chiếu bị đốt cháy thành tro bụi.
Thấy cảnh này, đám người chỗ nào còn có thể không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận