Vô Thượng Thần Đế

Chương 1405: Tiểu đội thứ ba

La Vân giờ phút này lại giành nói:
- Mục đại nhân, ta bình thường chạy tới chạy lui, biết nhiều một ít.
- Nhất Diệp kiếm phái chúng ta chính là một Thiết cấp thế lực, tứ đại Phàm Thiết cấp thế lực khác phân biệt là Thông Thiên kiếm tông, Tẩy Kiếm Các, Tinh Nguyệt kiếm phủ, Cửu Trọng môn.
- Thông Thiên kiếm tông, Tẩy Kiếm Các, Tinh Nguyệt kiếm phủ, cùng Nhất Diệp kiếm phái chúng ta đều là về môn phái kiếm thuật, Cửu Trọng môn không phải.
- Ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, vây quanh toàn bộ Ám Huyền thạch tràng, cho nên tất cả mọi người cộng đồng khai phát, bản thân đều có địa điểm khai thác, không thể vượt tuyến.
- Mà cấp bậc tông chủ ngũ đại thế lực đều đến cảnh giới Địa Tiên.
Nói đến đây, La Vân cực kỳ hâm mộ.
Địa Tiên.
Nhân Tiên cửu phẩm, một phẩm cường đại hơn một phẩm, bọn hắn hiện tại đi đến Nhân Tiên đều vô cùng gian nan, chớ đừng nói chi Địa Tiên.
- La Vân, ngươi biết chỉ nhiêu đó à, Mục đại nhân, mặc dù người cầm lái ngũ đại thế lực đều là cường giả cấp bậc Địa Tiên, thế nhưng bgũ đại thế lực hàng năm đều muốn nộp lên trên số lượng lớn Nhân Dương Đan và Tiên khí cho Thiên Kiếm lâu.
- Ừm? Thiên Kiếm lâu? Đó là địa phương gì?
La Vân lại đột nhiên nói:
- Thiên Kiếm lâu, là một siêu cấp thế lực Thanh đồng cấp duy nhất trong phạm vi mấy chục vạn dặm này, thống trị ngũ đại thế lực, nghe nói, lâu Chủ Thiên Kiếm lâu chính là Thiên Tiên.
Phía trên Địa Tiên chính là Thiên Tiên, Thiên Tiên, ngự kiếm phi hành, một kiếm ra, ngàn người diệt, trong mắt bọn hắn, chính là tồn tại vô cùng cường đại, vượt qua hết thảy.
Mà Thiên Kiếm lâu làm chúa tể mấy chục vạn dặm địa vực, quả thực là mênh mông vô biên.
Mục Vân nhìn hai huynh đệ càng nói càng hăng hái, cười khổ không thôi.
- Hảo, một người một viên Nhân Dương Đan, đi làm việc đi.
- Tạ Mục đại nhân.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, La Thành cùng La Vân hai người triệt để phát cuồng.
Cái gì gọi là thổ hào? Cái gì gọi là rộng rãi?
Mục Vân là minh chứng cho hết thảy.
Ban đầu, Mục Vân nói muốn thưởng cho bọn hắn Nhân Dương Đan, toàn bộ tiểu đội đều mộng.
Nhân Dương Đan.
Đó là đan dược chỉ có đệ tử Nhất Diệp kiếm phái mới có thể có.
Thế nhưng khi Mục Vân lấy ra thượng phẩm Nhân Dương Đan, bọn hắn mới biết bọn hắn không có nằm mơ.
Mục Vân khen thưởng cho bọn hắn, cũng không phải đan dược phế phẩm, mà là phẩm tốt nhất.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng Mục Vân thật làm được.
Ai có thể tin tưởng điểm này.
Nhìn thấy bộ dáng hai huynh đệ khôi hài, Mục Vân cười khổ.
Bất quá, vô luận là Nhất Diệp kiếm phái, hay là Thiên Kiếm lâu thế lực Thanh Đồng cấp, thực sự không cách nào chấn nhiếp hắn.
Thế nhưng Mục Vân hiểu thêm, lấy cảnh giới bây giờ của hắn, những thế lực này, cùng với Địa Tiên, Thiên Tiên bên trong chính là cường giả với hắn, chỉ cần động ngón tay đã có thể bóp chết hắn.
- Xem ra, cơm vẫn muốn ăn từng miếng từng miếng một, đường vẫn muốn từng bước một.
Mục Vân thở ra một hơi, ánh mắt lộ ra một tia hăm hở tiến lên.
Trước mắt, nhất định phải cố gắng nhiều hơn.
- Các ngươi nơi này do ai dẫn đầu?
Ngay tại giờ phút này, trong hầm mỏ đột nhiên vang lên một giọng nói hất hàm sai khiến.
Rầm rầm lần lượt từng thân ảnh tiến vào trong hầm mỏ.
Một người cầm đầu, thân hình cao lớn uy mãnh, hai bên mọc đầy râu quai nón, nhìn cũng không phải loại lương thiện.
- Ta!
Mục Vân đứng dậy, nhìn người này, ánh mắt lộ ra một vòng tinh quang.
- Ngươi?
Nam tử râu quai nón nhìn Mục Vân, nhìn chằm chằm nửa ngày mới nói.
- Người phụ trách nơi này không phải Thác Bạt Uyên à? Thế nào biến thành ngươi rồi?
- Thác Bạt Uyên không thấy, thế nên đổi thành ta!
Mục Vân bình tĩnh đáp.
- Không thấy rồi?
Nghe đến lời này, râu quai nón nam tử lại sững sờ.
Khoát tay, không nhịn được nói:
- Không thấy liền không thấy, cũng không liên quan đến ta, ta là thủ hạ của Hạ Hầu Kiệt, đội trưởng tiểu đội thứ ba, tên Hanh Phó, tiểu tử, đã không thấy Thác Bạt Uyên, vậy đệ đệ Hạ Hầu Đôn của tiểu đội trưởng chúng ta đây, hắn thường hay đến gặp Thác Bạt Uyên, hắn ở đâu?
- Ta không biết.
Mục Vân lại lần nữa mở lời:
- Cũng không thấy có hắn.
- Thác Bạt Uyên vài ngày không đến, Hạ Hầu Đôn cũng thế, trước đó hai người bọn họ một mực như hình với bóng, ai cũng không biết bọn hắn đi nơi nào.
- Ừm?
Nghe đến lời này, Hanh Phó nhíu mày.
- Ta cũng lười quản những thứ này, Đội trưởng tiểu đội chúng ta muốn tìm đệ đệ uống chén rượu, đã không thấy, vậy ngươi đi theo ta đi.
Hanh Phó khẽ nói:
- Thật sự là phiền phức, Hạ Hầu Đôn này, thật sự vô dụng, chỉ biết chạy loạn.
Hanh Phó nói, quay người rời đi.
Chỉ là phía sau, Mục Vân cũng không cùng đi theo.
- Tiểu tử, ta bảo ngươi theo ta cùng đi, ngươi nghe chưa?
- Tại sao ta phải đi theo ngươi?
Mục Vân cười hỏi.
- Xú tiểu tử, ảo ngươi đi theo ta, ngươi cứ đi theo ta, tìm không thấy Hạ Hầu Đôn, ta không có cách nào giao nộp, ngươi theo ta trở về nói rõ ràng, hiểu chưa?
Hanh Phó đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo sát ý.
- Không hiểu!
Mục Vân lại quay người, nói:
- Thác Bạt Uyên, Hạ Hầu Đôn, ta cũng không biết, ta chỉ biết, ta là thủ hạ của đội trưởng tiểu đội thứ nhất, chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, ta bây giờ đang làm việc, ngươi tìm không thấy người, đi về phục mệnh là được, vì sao ta cần đi theo ngươi trở về?
- Tiểu tử, ngươi lấy Cảnh Đức Ngọc ra dọa ta?
Nghe đến lời này, Hanh Phó lại cười ha ha một tiếng, nhìn mấy người phía sau.
- Xú tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?
Hanh Phó nói:
- Ra ngoài hỏi thăm một chút Hanh Phó ta, trong tiểu đội thứ ba, trừ đội trưởng của chúng ta ra, Hanh Phó ta, thật chưa sợ qua ai.
- Thế có liên can gì với ta?
Mục Vân lại bình tĩnh như nước, hỏi lại.
- Có liên quan gì tới ngươi?
Hanh Phó quát to một tiếng:
- Tiểu tử, ta nhìn ngươi là đang tìm cái chết, không biết sống chết.
Vừa dứt lời, Hanh Phó bước ra một bước, đấm ra một quyền.
Khanh!
Một quyền vừa oanh ra, lại bị bàn tay Mục Vân nắm chặt.
Nắm đấm kia, bị Mục Vân một tay nắm chắc, một chút cũng không thể động.
- Xú tiểu tử, thật sự có tài, khó trách ngạo khí như thế.
Hanh Phó mắng to một tiếng, lui lại một bước, muốn rời khỏi Mục Vân khống chế.
Nhưng vừa lui, Hanh Phó phát hiện, hắn căn bản không có cách lùi bước.
- Ngươi buông ra.
Hanh Phó hét lớn một tiếng.
- Nha.
Mục Vân ồ một tiếng, bàn tay buông lỏng.
Đăng đăng đăng...
Hanh không có chưởng khống Phó lực đạo, bước chân lảo đảo, lui lại, kém chút ngửa mặt lên trời.
- Ngươi...
Nhìn Mục Vân, Hanh Phó triệt để bị chọc giận.
Mấy người phía sau muốn tiến lên.
Nhưng Hanh Phó lại ngăn lại.
Hắn có thể nhìn ra được, ngay cả hắn đều không thể rung chuyển Mục Vân, mấy tên phía sau hắn đi lên cũng là chịu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận