Vô Thượng Thần Đế

Chương 1408: Nghe rõ chưa? (2)

Nhưng hiện tại, nếu như Hạ Hầu Đôn không còn, mình lại không cách nào chiếm được niềm vui của Phong Trường Thiên, kết quả kia có thể nghĩ.
Nhị đệ này ngày thường không có chuyện để làm, cả ngay hoa thiên rượu địa, thông đồng một đống hồ bằng cẩu hữu.
Thời khắc mấu chốt, thế mà tìm không thấy người.
- Mục Vân sao, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi đến cùng là thần tiên lộ nào.
Trong hầm mỏ, khí tức Mục Vân kéo dài, thở ra một hơi.
Chín thành hóa tiên.
Tiến thêm một bước, chính là thể chất tiên nhân chân chính, triệt để thành tựu cảnh giới Nhân Tiên.
Chỉ kém một bước cuối cùng.
Mà lúc này, Vô Cực Ngạo Thiên cũng là đến tình trạng sáu thành hóa tiên, thực lực tiến thêm một bước.
Cả Vu lão đầu cơ hồ có hi vọng tiến thêm một bước, lúc này cũng đến cảnh giới nửa bước Nhân Tiên.
Lão Vu mỗi lần nhìn thấy Mục Vân hận không thể quỳ lạy hành lễ.
Vô tâm cắm liễu liễu xanh um, hắn xem như gặp may.
Vận khí này, không phải tốt bình thường.
- Mục Vân, cút ra đây cho ta.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên trong hầm mỏ.
Từng tiếng ầm ầm chấn động quặng mỏ đều run rẩy lên.
- Lại là ngươi.
Nhìn thấy Hanh Phó xuất hiện, Vô Cực Ngạo Thiên tức giận nói:
- Đã nói cho ngươi, không thấy Thác Bạt Uyên, Hạ Hầu Đôn, Mục Vân mới tiếp nhận chức vụ lĩnh đội, tại sao ngươi lại đến rồi?
- Ngươi lăn đi.
Hanh Phó nhìn thấy Vô Cực Ngạo Thiên thế mà mở miệng, phẫn nộ quát.
Hắn chính là hồng nhân thủ hạ tiểu đội trưởng, từ trước đến nay đều là tiểu lĩnh đội bình thường mới có tư cách nói chuyện cùng hắn, Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này tính là thứ gì.
Vừa dứt lời, Hanh Phó đã đánh ra một quyền.
Nhìn thấy Hanh Phó ngang ngược, không nói hai lời xuất thủ, Vô Cực Ngạo Thiên cũng không khách khí.
Hanh Phó là sáu thành hóa tiên, mà hắn hiện tại cũng là thể chất sáu thành hóa tiên.
Phanh.
Một tiếng bành vang lên, hai thân ảnh, lui lại.
Hanh Phó nhìn Vô Cực Ngạo Thiên, thất kinh.
Hắn là một trong võ giả thủ hạ xuất sắc nhất của Hạ Hầu Kiệt, giờ khắc này thế mà bị một tiểu nhân vật như con kiến đẩy lui.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
- Ngươi đáng chết.
Hanh Phó cười ha ha, bước ra một bước nói:
- Nhìn thái độ các ngươi ngạo mạn như thế, Mục Vân, Vô Cực Ngạo Thiên, Hạ Hầu Đôn biến mất, tuyệt đối là thoát không khỏi liên quan với hai người các ngươi.
- Ngậm máu phun người.
- Có phải ngậm máu phun người hay không, các ngươi cùng ta trở về đối chất chẳng phải được rồi?
Hanh Phó lần nữa tiến lên, muốn bắt Vô Cực Ngạo Thiên.
- Cẩu vật, vừa rồi ta để cho ngươi ra oai, hiện tại, để ngươi nhìn thực lực chân chính của ta.
Hanh Phó hừ một tiếng, đấm ra một quyền.
Một quyền này cường đại hơn vừa rồi không chỉ gấp hai.
Phịch một tiếng lần nữa vang lên, Vô Cực Ngạo Thiên lần này ăn thiệt thòi, kêu một tiếng đau đớn, lui lại một bước.
Mà Hanh Phó lại thừa thắng xông lên, không chút dừng lại.
- Truy Ảnh Toái Cốt.
Trong miệng Hanh Phó khẽ quát một tiếng, một quyền giết ra.
- Ừm?
Đột nhiên, khi Hanh Phó bước ra một bước, thân ảnh lại không cách nào lại tiến lên mảy may.
- Mục Vân.
Hanh Phó chỉ thấy bàn tay của mình bị Mục Vân gắt gao kềm chặt, căn bản không có cách động đậy.
- Ta nói, hai người không thấy, ta không biết ở nơi nào, ngươi cho dù đến mười lần, ta cũng chỉ có một đáp án như vậy.
Mục Vân gắt gao nắm chặt cánh tay Hanh Phó, mở lời.
- Ngươi buông ra.
- Ngươi nghe rõ lời ta nói chưa?
Nhìn Hanh Phó, Mục Vân lại lần nữa hỏi.
- Ta bảo ngươi buông ra, đã nghe chưa?
Sắc mặt Hanh Phó tái xanh, phẫn nộ quát.
- Ta hỏi ngươi, nghe rõ lời ta nói chưa?
Mục Vân căn bản không để ý tới, vẫn gắt gao nắm chặt cánh tay Hanh Phó.
Hai người giống như triệt để so kè.
Nhưng dần dần, trên mặt Hanh Phó rơi xuống mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ rất thống khổ.
- Có nghe hay không?
- Nghe một chút, nghe được, ngươi mau buông ra, mau buông ra.
Hanh Phó giờ phút này rốt cuộc không còn cứng rắn, lên tiếng.
Giờ khắc này, hắn sáu thành hóa tiên ở trước mặt Mục Vân lại giống như như hài tử , căn bản không có cách tiếp nhận công kích ủa Mục Vân.
Bàn tay buông lỏng, Hanh Phó ngửa mặt, kém chút té ngã trên đất.
Nhưng sau lưng có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, tiếp được Hanh Phó.
- Chín thành hóa tiên.
Người tới có dáng người khôi ngô, nhìn thấy Mục Vân xuất thủ, kinh ngạc hô.
- Tiểu đội trưởng.
Hanh Phó lại vội vàng đứng thẳng, nhìn người phía sau, tràn ngập cung kính.
- Phế vật, lui qua một bên.
Hạ Hầu Kiệt nhìn Hanh Phó, ngẩng đầu, nhìn về phía trước nói:
- Ngươi chính là Mục Vân đúng không?
- Ta mặc kệ Hạ Hầu Đôn biến mất có quan hệ với ngươi hay không, nhưng hắn từng ở cùng với Thác Bạt Uyên, ngươi xem như tiếp nhận vị trí của Thác Bạt Uyên, như vậy hiện tại, mặc kệ có quan hệ hay không, đều có quan hệ với ngươi.
Hạ Hầu Kiệt không cho thương lượng nói:
- Ba ngày sau, ta cần nhìn thấy đệ đệ Hạ Hầu Đôn của ta, nếu không…
- Thật có lỗi.
Hạ Hầu Kiệt còn chưa nói xong, Mục Vân lại nói thẳng:
- Ta không biết Thác Bạt Uyên ở nơi nào, càng không biết Hạ Hầu Đôn ở đâu, ba ngày? Cho dù ba năm, ta cũng không biết, tha thứ khó tòng mệnh.
- Tiểu tử, ta nhìn ngươi vừa đi tới Tiên giới a? Cũng đừng không biết tốt xấu.
- Ta nói rất rõ ràng, ta không biết hai người bọn họ ở nơi nào.
Mục Vân lại không thay đổi lời nói.
- Ngươi không biết sao?
Hạ Hầu Kiệt quát to một tiếng, bàn tay nhô ra, chộp tới phía Mục Vân.
Phanh.
Nhưng bàn tay Hạ Hầu Kiệt còn chưa đụng chạm đến Mục Vân, một thân ảnh lại xuất hiện ở trước mặt Mục Vân.
- Hạ Hầu Kiệt, nơi này là quặng mỏ do tiểu đội thứ nhất của ta khai thác, ngươi không mời mà tới, còn muốn đánh người của ta, quá không coi ai ra gì đi?
Một thân ảnh đứng vững trước mặt Mục Vân.
Chính là Cảnh Đức Ngọc.
- Cảnh Đức Ngọc, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay.
Hạ Hầu Kiệt lui lại mấy bước, nhìn Cảnh Đức Ngọc, tức giận nói.
- Không có chuyện của ta?
Cảnh Đức Ngọc cười ha ha một tiếng nói:
- Hạ Hầu Kiệt, ta cho ngươi biết, Mục Vân phát hiện chỗ mỏ Nhân Dương Tinh Thạch này, khai thác nửa tháng, sản xuất mười mấy vạn cân, đến bây giờ vẫn còn tiếp tục khai thác, khoáng mạch dạng này, đã lâu rồi không có xuất hiện.
- Ngươi hẳn phải biết, cái này có ý nghĩ gì?
Cảnh Đức Ngọc ha ha cười nói:
- Một cái mạch khoáng như thế, nói không chừng phía dưới là mỏ lớn, chậm trễ khai thác, đệ tử Nhất Diệp kiếm phái trách tội xuống, ngươi gánh nổi cái tội này không?
Nghe đến lời này, Hạ Hầu Kiệt giật mình.
Cái tội danh này, hắn thật không đảm đương nổi.
Chớ nhìn hắn diễu võ giương oai bên trong Ám Huyền thạch tràng, thế nhưng nhìn thấy đệ tử Nhất Diệp kiếm phái vẫn phải cúi đầu làm cháu ngoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận