Vô Thượng Thần Đế

Chương 1423: Tâm cơ âm trầm

- Giết ta như giết một con chó?
Mục Vân giờ phút này lại là cười lạnh.
- Lâm Phong, ngươi nếu có thể giết ta, hiện tại cứ tới, ta cũng lại nói cho ngươi biết, hôm nay, nếu ngươi giết không được ta, ngày sau, kiếm của Mục Vân ta nhất định xuyên qua bụng ngươi.
Vừa nghe lời này, toàn trường xôn xao.
Mục Vân thật to gan, vậy mà công nhiên uy hiếp đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Đây quả thực là không biết sống chết.
Mà ở một bên, vừa nghe Mục Vân nói lời này, Vô Cực Ngạo Thiên, La Thành, La Vân hai huynh đệ lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Cái gì là tu tiên?
Nếu như làm nô lệ biệt khuất cố gắng sống sót ở nơi này, tu tiên có ý nghĩa gì?
Giờ khắc này Mục Vân đã thể hiện ra tư thái tu tiên giả nên có.
Thà gãy không cong, ngạo nghễ không sợ.
Gió thổi báo giông bão sắp đến mà vẫn giữ vững tâm thái không loạn.
Đây mới là tư thái cùng bộ dáng mà tu tiên giả nên có.
- Mấy người các ngươi, rõ ràng cố ý gây chuyện, đừng cho rằng chúng ta sẽ sợ các ngươi.
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này cũng đứng ra.
Hắn sớm đã buộc chung cùng một chỗ với Mục Vân.
Giờ khắc này, Mục Vân chịu nhục, chính là hắn chịu nhục, Mục Vân bỏ mình, hắn căn bản không có khả năng sống nổi.
Vô Cực Ngạo Thiên hiểu rõ điểm này.
- Tốt tốt tốt, ta nhìn mấy tên nô lệ các ngươi là muốn tạo phản, Trần Đào, Lục Hạc, bắt lại cho ta, giết chết bất luận tội.
- Vâng!
- Vâng!
Lập tức, mấy thân ảnh vọt thẳng ra.
Thấy cảnh này, hàn ý trong mắt Mục Vân càng sâu.
Bên trong thế giới tu tiên này, quy tắc mạnh được yếu thua càng phát huy vô cùng tinh tế.
Quy kết ra, tất cả mọi thứ vì đều một chữ lợi.
Lợi ích trên hết.
Đã như vậy, hắn hôm nay đã không thể chịu đựng được, vậy dứt khoát mà làm.
Hiện tại có hơn vạn khỏa Nhân Dương Đan, hắn đột phá đến mấy tầng cảnh giới trước của Nhân Tiên, cũng không phải không thể được, bọn người Lâm Phong bức bách, hắn dứt khoát chém giết tất cả, xung phong ra ngoài, trốn khỏi Nhất Diệp kiếm phái.
- Dừng tay!
Ngay thời điểm trong lòng Mục Vân hạ quyết tâm, một tiếng quát to vang lên.
Một tiếng hét vang lên, mấy thân ảnh xuất hiện từ bên trong bến nước.
- Lâm Phong, ngươi đang làm gì?
Một người cầm đầu chính là Lâm Nhất Thâm trưởng lão.
Chỉ là giờ khắc này, Lâm Nhất Thâm trưởng lão, người đầy nước đọng, nhìn thấy có chút chật vật, nhưng trong mắt lại mang theo mừng rỡ và khiếp sợ.
Nhưng nhìn chuyện phát sinh hết thảy ở đây, mừng rỡ trong mắt Lâm Nhất Thâm lại dần dần chuyển thành phẫn nộ.
- Gia gia!
- Ngươi làm càn, ta là trưởng lão Nhất Diệp kiếm phái, ở bên ngoài, ngươi nên gọi ta là Lâm trưởng lão!
Lâm Nhất Thâm nói.
- Lâm trưởng lão.
Sắc mặt Lâm Phong đỏ lên, chắp tay nói:
- Khởi bẩm Lâm trưởng lão, người này nói năng lỗ mãng, thái độ ngạo mạn đối với đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, bị giáo huấn còn dám hoàn thủ, thực sự là đại nghịch bất đạo.
- Ta nhìn ngươi mới là đại nghịch bất đạo.
Lâm Nhất Thâm lại mở miệng, mắng to Lâm Phong.
Nghe đến lời này, Lâm Phong bị chấn kinh.
Gia gia thế mà thiên vị người khác.
- Mục Vân, thân là nô lệ bên trong Ám Huyền thạch tràng, tại thời điểm khai thác khoáng mạch, ta hình như nhớ, đoạn thời gian trước, chính là hắn phát hiện một mỏ quặng lớn? Đây đã là một công lao rất to, hôm nay, hắn phát hiện bảo khố bí tàng, càng ẩn giấu thiên đại bí mật, đây là một cái công càng lớn.
- Có cống hiến đối với phái ta, mặc kệ là đệ tử hay là nô lệ, đều có tư cách đạt được ban thưởng, thưởng phạt phân minh, ngươi đang làm cái gì? Đố kị hắn?
- Đệ tử không dám.
- Không dám? Ta thấy là ngươi dám.
Lâm Nhất Thâm trừng Lâm Phong một cái, cuối cùng hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Nhìn thấy gia gia biểu lộ, nội tâm Lâm Phong đầy tức giận.
Mà hắn đương nhiên không dám tức giận gia gia, mà tức giận Mục Vân.
Giờ khắc này, trong lòng của hắn đem Mục Vân hận toàn bộ.
Chỉ là một tên nô lệ vào giờ phút này lại được gia gia khen thưởng, vậy chỉ có một khả năng.
Bảo khố bên trong đó tuyệt đối là phát hiện kinh thiên.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Phong hiện lên một vòng tinh mang, ngẩng đầu nhìn gia gia của mình.
Giờ phút này, trong ánh mắt Lâm Nhất Thâm nhìn Lâm Phong cũng mang theo một tia ám chỉ.
Lâm Nhất Thâm không còn răn dạy Lâm Phong, quay người nhìn về phía Mục Vân, tán dương:
- Tốt tốt tốt, Mục Vân ngươi lần này là lập công lớn cho phái ta, lập công lớn, nhất định phải khen thưởng.
- Ta nhìn thực lực ngươi không tệ, chức đại đội trưởng một đại đội này, giao cho ngươi tới làm thôi.
- Còn có, nơi này là một trăm khỏa Nhân Dương Đan, ngươi lại cầm đi để tu luyện, ngày sau nếu tiến vào bên trong Nhất Diệp kiếm phái, bất cứ lúc nào có thể đến gặp ta thỉnh giáo.
- Đa tạ Lâm trưởng lão.
Mục Vân khom lưng, hai tay tiếp nhận đan dược.
Một trăm khỏa Nhân Dương Đan, thả ở trong mắt người khác, đó là bảo vật to như trời, thế nhưng giờ khắc này tất cả đặt ở chỗ Mục Vân, lại làm cho người ta đỏ mắt.
Mục Vân tiếp nhận Nhân Dương Đan, lui lại.
Lâm Nhất Thâm ha ha cười nói:
- Trịnh Vũ, Hà Khâm, hai người các ngươi thủ tại chỗ này, bất kỳ người nào cũng không thể ra vào, những người khác cùng ta về tông môn, Nhất Diệp kiếm phái ta xem ra là muốn quật khởi.
Lâm Nhất Thâm rất vui vẻ, mang theo đám người rời đi.
Bọn người Mục Vân cũng dần dần rút đi.
- Cũng may hôm nay Lâm Nhất Thâm trưởng lão nghiêng về ngươi, Mục Vân, xem ngày sau sau tiến vào bên trong Nhất Diệp kiếm phái, ngươi có một núi dựa lớn.
Đi trên đường, Vô Cực Ngạo Thiên hưng phấn nói.
- Núi dựa lớn?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại sâm nhiên cười một tiếng, lắc đầu.
- Thế nào? Ta nói không đúng sao?
Vô Cực Ngạo Thiên khó hiểu nói:
- Lâm Nhất Thâm kia răn dạy Lâm Phong, đối phương thế nhưng là cháu của hắn, thiên vị ngươi, răn dạy cháu của hắn, Lâm trưởng lão này thật rất công chính.
Nghe được lời Vô Cực Ngạo Thiên, Mục Vân lại dừng bước, một tay đập vào trên đầu Vô Cực Ngạo Thiên.
- Ngươi đó ngươi, trước đó thế mà là đệ nhất Tôn Giả Thương Hoàng tiểu thiên thế giới, ta nhìn ngươi...
- Ta thế nào rồi?
Vô Cực Ngạo Thiên vẫn là một mặt không hiểu.
- Tốt, ta đến phân tích cho ngươi nghe.
Mục Vân cười khổ nói:
- Thứ nhất, vinh dự trở thành chức vụ đại đội trưởng, ở trong mắt người ngoài, đúng là ngôi sao may mắn trên trời hạ xuống đập trúng, thế nhưng ta hỏi ngươi, hiện nay, đại đội trưởng của chúng ta là ai?
- Phong Trường Thiên.
- Đúng thế, nhị phẩm Nhân Tiên Phong Trường Thiên, bên người còn có mấy vị nhất phẩm Nhân Tiên, chỉ bằng vào mấy người chúng ta, có thể ngăn chặn hắn?
- Mà Phong Trường Thiên thân là đại đội trưởng, bên người sao lại không có tâm phúc, cùng quan hệ với mấy đại đội trưởng khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận