Vô Thượng Thần Đế

Chương 1426: Bắt đầu xuất ra thủ đoạn

- Lại thêm, thợ mỏ bên trong Ám Huyền thạch tràng, từng người đều bị xem như nô lệ, căn bản không có cảm tình gì với tông môn, khó tránh khỏi một số người sẽ không nghĩ đến chuyện đi làm gian tế.
Nghe đến lời này, trong mắt Mục Vân xuất hiện một vòng tinh mang.
- Nói như thế, bốn đại tông môn khác khó đảm bảo sẽ không tiến vào trong đó?
- Đương nhiên.
- Tốt, tốt, tốt!
Nghe đến lời này, Mục Vân luôn mồm khen hay.
Lúc đó rất tốt, Vô Cực Ngạo Thiên giật nảy mình.
- Ngươi làm gì?
- Không làm gì đâu.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Chuyện phát triển đến một bước này, chẳng phải rất diệu ư? Càng loạn càng tốt, loạn, chúng ta mới có cơ hội, đục nước béo cò.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Vô Cực Ngạo Thiên im lặng.
Gia hỏa này sẽ không nghĩ... Đi kiếm một chén canh đó chứ?
Làm người cũng không thể quá tham.
- Mục đại ca, Phong Trường Thiên đến rồi.
Ngay tại giờ phút này, La Thành đột nhiên đến báo.
- Ha ha, xem ra, vị đại đội trưởng này cuối cùng đã nhận được tin tức...
Vô Cực Ngạo Thiên lại cười lạnh nói:
- Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến, Lâm Nhất Thâm lệnh ngươi làm đại đội trưởng đã đi qua vài ngày, hắn mới đến giao nhận, rõ ràng là kéo dài, chỉ sợ lại đang giở trò quỷ gì.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, ta ngược lại muốn nhìn một chút hắn muốn làm cái gì.
Mục Vân ngược lại không lo lắng.
Có mệnh lệnh của tông môn, Phong Trường Thiên tuyệt đối không dám công khai chống đối hắn, chí ít, Phong Trường Thiên bản thân sẽ không xuất thủ đối phó hắn.
Chỉ cần Phong Trường Thiên không động thủ, những người khác, không đáng để lo.
Không bao lâu, Mục Vân cùng Vô Cực Ngạo Thiên xuất hiện trong từng dãy tòa nhà.
- Ha ha... Mục đội trưởng.
Hai người vừa mới kết bạn tiếng vào, một tiếng cười khẽ vang lên.
Trong nháy mắt giọng nói vang lên, lần lượt từng thân ảnh đi ra tòa nhà.
Người cầm đầu chính là Phong Trường Thiên lần trước bị Lâm Chi Tu giáo huấn mặt như màu đất.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt Phong Trường Thiên chồng chất mỉm cười, nhìn thấy Mục Vân, không có chút vẻ khó chịu nào.
- Phong đội trưởng!
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Mục Vân ngược lại muốn nhìn một chút, Phong Trường Thiên đến cùng muốn làm gì.
- Ai, bây giờ ta cũng không phải đội trưởng gì, Mục đội trưởng, ngài mới thật sự là đội trưởng.
Phong Trường Thiên ha ha cười nói:
- Hôm nay, ta tới chúc mừng Mục đội trưởng vinh dự trở thành đại đội trưởng đại đội thứ nhất, thuận tiện mang theo Mục đội trưởng nhìn từng quặng mỏ, cùng với gặp từng tiểu đội trưởng và một ít người lĩnh đội.
- Như thế rất tốt, ta thật chưa quen thuộc đại đội thứ nhất.
Mục Vân vừa dứt lời, Phong Trường Thiên tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Mục đội trưởng, chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, Hạ Hầu Kiệt kia khuấy động thị phi, ta đã giải quyết hắn.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng không lên tiếng.
- Ha ha, Mục đội trưởng, mời đi theo ta.
Phong Trường Thiên cũng không thèm để ý, cười ha ha, mang theo Mục Vân rời đi.
Một đường đi tới, xuyên qua mấy quặng mỏ, dọc theo một đại lộ thẳng tắp bằng phẳng, mọi người đi tới trước một cung điện cao chừng trăm mét.
- Mục đội trưởng, nơi này chính là chỗ thập đại đội trưởng chúng ta làm việc bên trong Ám Huyền thạch tràng, bên trong có bốn hướng, địa điểm ngươi làm việc là ở chỗ này.
Phong Trường Thiên nói, mang theo Mục Vân, tiến vào bên trong đại điện.
Vòng qua đại sảnh trước đại điện, đi thẳng tới phía sau, ba tầng lầu các xuất hiện ở trước mắt.
- Mục đội trưởng, tầng thứ nhất là địa phương chuyên môn cho ngươi và với hạ làm việc, xử lý sự vụ ngày thường, tầng thứ hai này, thì là địa phương tổ chức các tiểu đội trưởng hội nghị, tầng thứ ba, thì là địa phương ngài sinh hoạt hàng ngày.
Phong Trường Thiên ha ha cười nói:
- Mục đội trưởng yên tâm, đồ vật của ta, toàn bộ đã lấy đi, mà đệm chăn, gian phòng, toàn bộ đã được một lần nữa quét dọn.
- Phong đội trưởng làm việc quả nhiên kiên cố đáng tin.
Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Hiện tại mấy vị tiểu đội trưởng đều đang ở trong phòng họp lầu hai chờ đợi Mục đội trưởng.
- Tốt!
Mục Vân nói, đi đến thang gác.
Đi tới phòng họp, Mục Vân quả nhiên nhìn thấy mấy chục thân ảnh đang ngồi trên bàn dài hai bên gian phòng.
Nhìn kỹ lại, mấy chục thân ảnh, toàn bộ đều là cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên.
c đưa mắt nhìn lại, Mục Vân phát hiện, mình chỉ nhận biết một người ngồi ở vị trí đầu, Cảnh Đức Ngọc - tiểu đội trưởng tiểu đội thứ nhất.
Những người khác, hắn quả nhiên không nhận ra người nào.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, những tiểu đội trưởng kia đứng dậy, cung kính thi lễ.
Chỉ là, Mục Vân rõ ràng phát hiện, một số người chẳng qua là tùy ý ứng phó, mà một số người thậm chí ngay cả đứng cũng không có đứng.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng không tức giận, mỉm cười, ra hiệu đám người ngồi xuống.
- Các vị, hôm nay là ngày đầu tiên Mục Vân ta thượng nhiệm, đại đội thứ nhất chúng ta, tổng cộng có hơn sáu ngàn người, Mục Vân ta mặc dù thân là đại đội trưởng, thế nhưng cũng không thể dùng lực lượng một người quản lý nhiều người như vậy, ngày sau còn cần các vị tiểu đội trưởng và các lĩnh đội hợp tác lẫn nhau.
Mục Vân chắp tay cười nói.
- Mục đội trưởng khách khí.
Cảnh Đức Ngọc đứng dậy, chắp tay nói:
- Chúng ta ngày sau tất nhiên sẽ hết sức phối hợp.
- Như thế rất tốt.
Trong mắt Mục Vân mang theo ý cười.
Nhưng đưa mắt nhìn lại, có một vài tiểu đội trưởng, rõ ràng mang theo khinh miệt trong mắt.
Thậm chí không thèm để ý tư thái của Mục Vân.
Nhìn thấy bộ dáng những người kia, trong lòng Mục Vân liên tục cười lạnh.
Mặt ngoài lại tiếp tục mở lời:
- Hôm nay lần đầu gặp mặt, từng tiểu đội trưởng trước hết giới thiệu một chút về mình đi.
- Thuộc hạ Cảnh Đức Ngọc, tiểu đội trưởng thứ nhất, Mục đại đội trưởng, ngày sau xin chỉ giáo nhiều hơn.
Cảnh Đức Ngọc lần nữa đứng dậy.
Mục Vân khẽ gật đầu ra hiệu, Cảnh Đức Ngọc ngồi xuống.
Đến phiên một người phía dưới giới thiệu mình.
Nhưng nửa ngày trôi qua, một hán tử mặt mọc đầy râu ngồi phía sau Cảnh Đức Ngọc một bậc lại không làm ra chút động tĩnh.
- Phong Tử Minh, đến lượt ngươi.
Thấy cảnh này, Phong Trường Thiên lại bước ra một bước, quát:
- Vị này là đại đội trưởng mới tới, ngươi thế nào không hiểu cấp bậc lễ nghĩa?
Nghe đến lời này, ánh mắt Mục Vân lại rơi vào trên người nam tử mặt mọc đầy râu phía dưới.
Cái này chính là Phong Tử Minh?
Trong mắt Mục Vân hiện ra ý cười, vẫn đứng tại đó, không mở miệng.
Hắn ngược lại muốn nhìn, Phong Trường Thiên và Phong Tử Minh đến cùng muốn giở trò quỷ gì?
Mục Vân biết, Phong Tử Minh là đệ nhất tâm phúc của Phong Trường Thiên, xem ra người này cũng là tiểu đội trưởng tiểu đội thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận