Vô Thượng Thần Đế

Chương 1429: Vào sai phòng hợp (2)

Chỉ là nụ cười kia, trong mắt mọi người lại mang theo một tia hương vị đáng sợ.
Loại đáng sợ kia, đến từ đáy lòng, khiến người ta cảm thấy nội tâm phát lạnh.
Đây chính là Mục Vân, cường đại mà đáng sợ.
Phanh...
Nhưng ngay khi Mục Vân vừa dứt lời, đột nhiên, đại sảnh bị người đánh mở ra.
Rầm rầm lần lượt từng thân ảnh vọt vào.
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân hiện lên một tia tức giận.
Đây là phòng hội nghị của đại đội thứ nhất, lỗ mãng xông vào, nếu như đệ tử Nhất Diệp kiếm phái còn dễ nói, nếu là người đại đội khác...
- Các ngươi, ai là người phụ trách nơi này.
Đột nhiên, hơn mười thân ảnh nối đuôi nhau mà vào, tiến vào bên trong phòng hội nghị, một người phía trước, dáng người cao ráo, thể trạng tráng kiện, một thân khí thế bức bách người thở dốc đều trở nên gian nan.
Nhị phẩm Nhân Tiên.
Cảnh giới của người nọ là nhị phẩm Nhân Tiên.
- Ha ha... Trần đội trưởng, hồi lâu không thấy.
Nhìn thấy người kia, Phong Trường Thiên lại đi về phía trước, chắp tay cười nói:
- Trần đội trưởng, cơn gió nào thổi ngài tới đây, đại đội thứ nhất chúng ta đang tổ chức hội nghị, không biết Trần đội trưởng có gì chỉ giáo?
- Phong Trường Thiên, bớt pha trò với ta.
Kia Trần đội trưởng nói:
- Ta hỏi các ngươi, nơi này là ai phụ trách? Phong Trường Thiên, ngươi bây giờ không phải đội trưởng, không liên quan đến ngươi.
Trần đội trưởng nói chuyện không chút khách khí, phẫn nộ quát.
Nghe đến lời này, Phong Trường Thiên rất xấu hổ.
- Ta đây.
Đúng vào lúc này giờ phút này, Mục Vân đứng ra, nhìn Trần đội trưởng.
Có thể làm cho Phong Trường Thiên khách khí, mà lại gọi là Trần đội trưởng, chỉ có một người.
Đại đội trưởng đại đội thứ ba, Trần Thượng Thành.
- Ngươi chính là đại đội trưởng mới tới?
Trần Thượng Thành nhìn Mục Vân, cười lạnh liên tục nói:
- Tốt, tốt cho một tân đội trưởng, ta thấy đại đội thứ nhất các ngươi khinh người quá đáng.
- Trần đội trưởng lời này có ý gì?
Phong Trường Thiên kinh ngạc hỏi.
- Lời này có ý gì?
Trần Thượng Thành quát:
- Mục Vân, Mục đại đội trưởng, đại đội thứ nhất các ngươi họp, chạy thế nào đến phòng họp của đại đội thứ ba chúng ta rồi? Chẳng lẽ, không ai nói cho ngươi, nơi này là phòng họp của đại đội thứ ba chúng ta sao?
Nghe đến lời này, lông mày Mục Vân triệt để nhíu lên.
Ngược lại nhìn về phía Phong Trường Thiên.
Vào sai phòng họp?
Phong Trường Thiên vội vàng đi đến bên ngoài, đột nhiên trở lại, vỗ đầu một cái, tự trách nói:
- Xin lỗi, Trần đội trưởng, xin lỗi, là ta nhất thời sơ suất, chúng ta bây giờ rời đi, thật sự có lỗi.
- Xin lỗi?
Nghe đến lời này, Trần Thượng Thành lại cười ha ha một tiếng, nhìn Phong Trường Thiên, quát:
- Phong Trường Thiên, ngươi bây giờ tính là thứ gì, ta chính là đại đội trưởng đại đội thứ ba, đương nhiên cần đại đội trưởng các ngươi nói chuyện với ta.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhìn Phong Trường Thiên một chút.
Lại mặc kệ Phong Trường Thiên đến cùng vô tình hay cố ý, giờ khắc này, đúng là bọn hắn đi nhầm.
Không phải chỉ là xin lỗi thôi à, Mục Vân vừa mới nhận chức trách đại đội trưởng đại đội thứ nhất, gây thù hằn quá nhiều, rất không khôn ngoan.
- Trần đội trưởng, Mục Vân ta hôm nay là ngày đầu thượng nhiệm, thực sự xin lỗi, thuộc hạ hành sự bất lực, ta nhất định phạt nặng, thật có lỗi.
Mục Vân nói lời này, mặc dù là đang xin lỗi, thế nhưng lại âm thầm trách cứ Phong Trường Thiên một phen.
- Một tiếng xin lỗi thì xong việc?
Mục Vân vừa dứt lời, Trần Thượng Thành lại hừ một tiếng nói.
Một tiếng xin lỗi thì xong việc?
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng cảm giác, chuyện này, tựa hồ... Không có đơn giản như bề ngoài.
- Không biết Trần đội trưởng muốn như thế nào mới có thể hài lòng?
- Hài lòng?
Trần Thượng Thành nói:
- Ta nhìn đại đội thứ nhất các ngươi hiện tại càng ngày càng hỗn trướng, làm xằng làm bậy, phòng họp của người khác cũng là có thể tùy tiện chiếm cứ?
- Đã như vậy, Mục đại đội trưởng chỉ cần quỳ khấu đầu cho Trần Thượng Thành ta, việc này coi như xong.
- Đương nhiên, nếu Mục đại đội trưởng ngại mặt mũi, không nguyện ý, kia càng đơn giản, một trăm khỏa Nhân Dương Đan, bồi thường cho Trần Thượng Thành ta, ta cũng không để ý.
Trần Thượng Thành vừa dứt lời, toàn trường xôn xao.
Đây là nào muốn nói xin lỗi, quả thực là muốn Nhân Dương Đan.
Mục Vân xem như triệt để hiểu rõ.
Nếu nói Trần Thượng Thành và Phong Trường Thiên không có quan hệ, kia mới thật sự là tà môn.
- Một trăm khỏa Nhân Dương Đan?
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên quát:
- Ngươi làm sao không đi đoạt?
- Ha ha... Một trăm khỏa Nhân Dương Đan, người khác không có, thế nhưng trên người Mục đại đội trưởng không phải có sao?
Trần Thượng Thành ha ha cười nói:
- Nếu Mục đội trưởng nguyện ý lấy ra, việc này, Trần Thượng Thành ta quyết không so đo, thậm chí ngày sau, đại đội thứ ba chúng ta và đại đội thứ nhất là minh hữu tuyệt đối.
- Việc này, Mục đội trưởng cảm thấy thế nào?
Nghe được lời Trần Thượng Thành, trong lòng Vô Cực Ngạo Thiên phục Mục Vân sát đất.
Mục Vân đoán trước, đến bây giờ cơ hồ toàn bộ trở thành thực tế.
Không thể không nói, tầm mắt của Mục Vân cao hơn hắn không chỉ một điểm nửa điểm.
- Không thế nào.
Đột nhiên, Mục Vân lại mở miệng quát.
Loại thỉnh cầu này, hắn đương nhiên sẽ không đáp ứng.
- Mục đội trưởng, ngươi cần phải nghĩ kỹ?
Trần Thượng Thành ha ha cười nói:
- Ta nhìn ngươi bây giờ tựa hồ cũng không quản được tiểu đội thứ nhất nhỉ?
- Có quản lý được hay không, tựa hồ không có quan hệ gì với tam đội trưởng?
Hai tay Mục Vân chắp ra sau, ngạo nghễ nói:
- Hôm nay, tiểu đội thứ nhất ta đi nhầm phòng họp, chính là sai lầm của Phong Trường Thiên phó đội trưởng, ta đã xin lỗi Trần đội trưởng, Trần đội trưởng nếu cảm thấy chưa hết giận, ta có thể đưa Phong phó đội trưởng ra, mặc cho Trần đội trưởng xử trí.
Mục Vân vừa dứt lời.
- Ta có thể làm được chỉ có những thứ này, Trần đội trưởng phải chăng hài lòng?
- Hài lòng?
Trần Thượng Thành nói:
- Mục Vân, cho ngươi mặt mũi, ngươi không muốn mặt, ngươi cho rằng, những tiểu đội trưởng đại đội thứ nhất kia sẽ trợ giúp ngươi?
- Đừng nằm mơ, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, một trăm khỏa Nhân Dương Đan, việc này bỏ qua, nếu không...
Nhìn thấy Trần Thượng Thành bày ra bộ dáng, trong bụng Phong Trường Thiên nở hoa.
Trước đó, hắn và mấy tiểu đội trưởng câu thông, trừ tâm phúc của mình, căn bản không ai nguyện ý trợ giúp hắn.
Những tiểu đội trưởng này đều là cỏ đầu tường.
Ngoài miệng nói mệnh lệnh của Lâm Nhất Thâm trưởng lão, bọn hắn không dám kháng cự, thế nhưng trên thực tế, lại thèm muốn một trăm khỏa Nhân Dương Đan trong tay Mục Vân.
Giờ khắc này, chỉ cần Mục Vân không có Nhân Dương Đan, những tiểu đội trưởng kia tuyệt đối sẽ có người nhảy ra trợ giúp mình, đến thời điểm đó, vị trí đại đội trưởng của Mục Vân vẫn không thể làm tiếp được.
Phong Trường Thiên đã lên kế hoạch hết thảy.
Nếu Mục Vân không giao, hắn và Trần Thượng Thành liên thủ, đoạt, cũng muốn đoạt tới.
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Mục Vân.
Lúc này, Mục Vân sẽ làm thế nào, tất cả mọi người đều đang chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận