Vô Thượng Thần Đế

Chương 1436: Kiếm giới (1)

- Hừ, ta chính là trận pháp đại sư, đều không nhìn ra mánh khóe, ngươi có thể nhìn ra được?
Lâm Nhất Thâm khinh thường nói:
- Bất quá là sợ chết kiếm cớ thôi.
- Lâm trưởng lão lời này sai rồi.
Diệp Cô Tuyết giờ phút này lại mở lời:
- Kẻ này không phải đã tiến vào trong tháp rồi à? Hắn nếu sợ chết, khi tiến vào tháp cao đã nên nói, chỉ sợ đúng là phát hiện cái gì, cũng không nhất định.
Nghe đến lời này, Lâm Nhất Thâm không dám cãi lại.
- Muốn nghiệm chứng việc này, cũng không khó.
Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, nhấc lên Mục Vân, lao như bay hướng lên phía trên.
Tiếng gió gào thét vang lên, độ cao vạn mét, chỉ ở trong chớp mắt, đã biến mất không thấy gì nữa.
Trong chớp mắt, thân ảnh Mục Vân cùng Diệp Cô Tuyết đã xuất hiện tại phía trên vạn mét.
Giờ khắc này, đưa mắt nhìn về xuống phía dưới, Mục Vân lại trợn mắt hốc mồm.
Xong đời rồi.
Mục Vân im lặng.
Lúc đầu, hắn thông qua tầng tầng biển nước tiến vào bên trong bí tàng, dọc theo cầu nối liên thông bến nước, tiến vào cửu trọng linh tháp.
Nhưng bây giờ, bến nước không còn, cầu kia cũng không thấy.
Nhưng giờ khắc này, Mục Vân vẫn nhận ra chỗ đầu gỗ cầu kia.
Hiện nay, đầu gỗ đang ở phía trên đỉnh của tháp cao, hình thành từng đạo mộc văn hình đinh ốc, vây quanh đỉnh tháp vốn rộng mở kín không một kẽ hở.
- Ta...
Trong lòng Mục Vân quả nhiên là đem mười tám đời tổ tông của tên Lâm Nhất Thâm ngu xuẩn kia ra mắng cho một lần.
Trước đó, hắn tiến vào bên trong bí tàng, cảnh hoàn toàn không phải bộ dáng hiện tại.
Mục Vân không chút nghi ngờ, đây hết thảy đều do Lâm Nhất Thâm phá hư.
Tên ngu xuẩn này còn nói mình là trận pháp đại sư...
- Cái này nên giải thích như thế nào?
Nhìn thấy đỉnh tháp bị bịt kín, Diệp Cô Tuyết hờ hững hỏi.
- Phái chủ không cần tức giận, tiến đến điều tra một phen, nói không chừng có chỗ thần kỳ chuyện.
Trong lòng Mục Vân mặc dù sốt ruột, thế nhưng hắn biết, lần này nếu không giải khai phong ấn mộc văn, hắn tuyệt đối ngỏm củ tỏi.
Mục Vân cũng thầm mắng mình chủ quan.
Diệp Cô Tuyết rất để ý bảo tàng, nghe thấy Mục Vân nói vậy, mang theo Mục Vân, hạ xuống đỉnh tháp.
Vừa hạ xuống, Mục Vân nhất thời cảm giác mộc văn dưới chân ba động.
Như là biển nước ba động.
Nơi này, khắp nơi lộ ra kỳ quái.
Mục Vân hơi mở lời:
- Phái chủ, còn mời lui lại.
Diệp Cô Tuyết thâm ý nhìn Mục Vân một cái, lui lại một bước.
Mà giờ phút này, Mục Vân đứng trên đỉnh tháp, bắt đầu quan sát đến thân tháp.
Hắn nghĩ tới tình cảnh khi mình tiến vào trong tầng thứ chín, tìm tới Hắc Dận Kiếm.
Chỗ Hắc Dận Kiếm phong ấn chính là trung ương tầng thứ chín, mà lúc đó có mấy lỗ khảm.
Lỗ khảm.
Trong lòng Mục Vân vui mừng, bắt đầu đi về đến biên giới của đỉnh tháp cao.
- Một cái!
- Hai cái.
...
- Chín cái!
Cuối cùng, Mục Vân xác định vị trí lỗ khảm bốn phía, trong lòng cuối cùng thở dài một hơi, chín cái lỗ khảm, tựa hồ đối ứng chín đạo cái thang gác thông đạo đi xuống tầng thứ chín.
- Phái chủ, mời giúp ta một chút.
- Như thế nào trợ giúp ngươi?
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, kỳ quái hỏi.
Gia hỏa này đi dạo qua ở xung quanh một vòng, tìm ra biện pháp giải khai rồi?
- Nếu ta mở ra phong ấn mộc văn, còn mời phái chủ giúp ta hộ pháp, bảo đảm ta không chết tử
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Diệp Cô Tuyết lại bỗng nhiên che miệng cười khẽ.
Nguyên lai Mục Vân có chủ ý này.
- Tốt, ngươi yên tâm, ta bảo đảm ngươi không chết.
Diệp Cô Tuyết mỉm cười, cảm thấy mới lạ.
Mục Vân này rất có ý tứ.
Vừa dứt lời, Mục Vân bước ra một bước, đứng ở trung ương mộc văn.
Vị trí hạch tâm, chín đạo xoắn ốc mộc văn giống như cánh hoa vào hiện tại hòa vào nhau, kín kẽ.
Trong lòng Mục Vân đã tính toán hết thảy.
- Uống!
Khẽ quát một tiếng, Mục Vân bước chân ra.
Phanh phanh phanh...
Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình trong thân thể của hắn lúc này dung hợp thành một cỗ kình lực.
Loại lực lượng này có Tiên khí che giấu, hết sức bình thường.
Mục Vân càng hết sức cẩn thận.
Đây là tầng thứ chín, lúc trước hắn tiến vào bên trong, hắc võng ở nơi này vạn nhất nhận ra hắn, trong nháy mắt khi hắn mở ra mộc văn, vậy liền lộ tẩy.
Nghĩ đến đây, khí tức toàn thân Mục Vân thay đổi, thiên hỏa giống như đốt cháy hết thảy khí tức của hắn, che kín thân thể hắn.
- Ngươi đang làm gì?
Diệp Cô Tuyết nhìn thấy thế, khó hiểu hỏi.
- Vì phá trận, không thể không làm!
Mục Vân tùy ý giải thích.
Mà Diệp Cô Tuyết chỉ cảm thấy hiếu kì.
Khí tức thiên hỏa, Diệp Cô Tuyết không có khả năng không biết, thế nhưng Diệp Cô Tuyết này tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý...
Chẳng lẽ nữ nhân này không hứng thú với thiên hỏa?
Nhưng bây giờ đã không phải thời điểm Mục Vân nên suy nghĩ những chuyện này.
Cửu Nguyên kình lực, hóa thành chín đạo lực lượng khảm nạm vào chín cái rãnh.
Lực lượng này cân đối bình tĩnh, ổn định như một.
Đổi lại những người khác, tuyệt đối làm không được bước này.
Thế nhưng cửu nguyên lực lượng bên trong cơ thể Mục Vân, không biết tồn tại bao lâu, người ta không được, Mục Vân lại có thể.
Ken két...
Chín lỗ khảm bị cửu nguyên lực lượng ngăn chặn, Mục Vân giờ khắc này lực bạt sơn hà, bước ra một bước.
Oanh...
Mộc văn trên mặt đất triệt để sụp đổ, cường độ hạ xuống rất lớn khiến cho thân thể Mục Vân bị đè ép rất mạnh.
- Phái chủ cứu ta!
Mục Vân giờ phút này lại hét lớn một tiếng.
- Cứu ngươi? Thiên thần hạ phàm cũng cứu không được ngươi.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Cánh tay màu đen lao nhanh đến chỗ Mục Vân, bắt đầu quấn quanh.
Bị quấn kéo xuống, tốc độ thân thể Mục Vân hạ xuống bỗng nhiên gia tăng.
- Làm càn!
Ngay khi Mục Vân cảm giác tốc độ thân thể mình rơi xuống càng lúc càng nhanh, một tiếng quát yêu kiều đột nhiên vang lên.
Phù một giọng nói vang lên, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai Mục Vân.
Nghe được tiếng kêu thảm kia, trong mắt Mục Vân hiện ra vẻ vui mừng.
Không nói hai lời, thiên hỏa bọc mình thành một người sống, Mục Vân cảm giác lực đạo giữ chặt hắn đã giảm bớt, thoát ra.
- A...
Phía sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, Mục Vân nhìn về phía phía dưới, lại phát hiện một cánh tay màu đen đã bị chém đứt, cánh tay màu đen ầm ầm rung động, biến mất vô tung vô ảnh.
Thấy cảnh này, Mục Vân mới triệt triệt để để thở dài một hơi.
- Phái chủ, chỉ có một hắc võng tồn tại.
Mục Vân quát.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Diệp Cô Tuyết nào không rõ ý Mục Vân, là để nàng trảm thảo trừ căn.
Không nói hai lời, Diệp Cô Tuyết giết ra.
Một kiếm này, lực đạo cường hoành, để Mục Vân cảm giác trái tim đều muốn nhảy ra.
Kiếm đạo!
Diệp Cô Tuyết đánh ra một kiếm mang theo lực lượng kiếm đạo cường đại, lại phối hợp thực lực cường đại Địa Tiên cảnh giới của bản thân nàng, toàn bộ không khí xung quanh giống như đều kiếm là giới của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận