Vô Thượng Thần Đế

Chương 1437: Kiếm giới (2)

Kiếm giới chính là chỗ kiếm đạo thể hiện.
Chưởng khống kiếm đạo có thể dựa vào kiếm đạo chưởng khống không gian quanh người.
Đây là chỗ cường đại nhất của kiếm đạo để người cảm thấy khủng bố.
Mục Vân hiểu rõ, cho dù cường đại đến cảnh giới Tiên Vương, có thể khống chế không gian, thế nhưng đối mặt võ giả lĩnh ngộ kiếm đạo, cũng không thể trói buộc.
Bởi vì kiếm đạo chính là một đạo của thiên địa.
Tiên Vương cường đại hơn nữa, cũng không có khả năng chống lại thiên địa.
Không nghĩ tới, phái chủ Nhất Diệp kiếm phái Diệp Cô Tuyết cũng là tồn tại cường đại lĩnh ngộ được kiếm đạo.
Mục Vân trọng sinh một thế này, từ kiếm ý đến kiếm thế lại đến kiếm đạo, thoạt nhìn đi qua ngắn ngủi thời gian mấy chục năm, thế nhưng đổi lại những người khác, trăm năm, thậm chí ngàn năm, vạn năm, đều khó mà đi đến.
Nguyên nhân quan trọng nhất là, sau khi Mục Vân trùng sinh, kiếp trước lĩnh ngộ kiếm đạo, kiếp này lần nữa vận dụng mới để cho hắn tiến cảnh nhanh như vậy.
Hiện nay, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý cũng không coi là nhiều, kiếm thế, càng cực ít, mà về phần kiếm đạo, càng là phượng mao lân giác.
Không nói đến Nhất Diệp kiếm phái, bên trong toàn bộ Kiếm Vực do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thống trị, tiên nhân lĩnh ngộ kiếm đạo, cũng không coi là nhiều.
Mà từ khi hắn đi tới tiên giới, ở trước mặt người ngoài, rất ít thể hiện ra Kiếm đạo của mình.
Dùng căn cốt tư chất của hắn, hiện nay lĩnh ngộ kiếm đạo, tuyệt đối sẽ để người cảm thấy chấn kinh.
Cho nên Mục Vân một mực điệu thấp ẩn tàng kiếm đạo.
Mà Mục Vân cũng dự định, ngày sau tiến vào Nhất Diệp kiếm phái, hắn cũng sẽ không thể hiện ra Kiếm đạo của mình.
Giờ khắc này, Diệp Cô Tuyết ỷ vào kiếm đạo, tiến vào bên trong bí tàng, bước ra một bước, kiếm ra người động, tay áo bồng bềnh, giống như tiên nữ, khí chất phi phàm.
- A...
Lập tức, trong tầng thứ chín, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếng kêu thê thảm tựa hồ là tiếng hô hoán cùng tiếng gầm gừ làm người tuyệt vọng, nhưng tiếng kia đối mặt với kiếm của Diệp Cô Tuyết, triệt để bị hủy diệt.
Cường đại.
Hắc võng Mục Vân khó có thể đối phó, cảm giác cường hoành, phía dưới một kiếm của Diệp Cô Tuyết, bị trảm đến thân hình câu diệt.
Địa Tiên cảnh giới, đúng là cường hoành.
Chí ít đối với hắn hiện tại mà nói, chính là tồn tại động động ngón tay đã có thể bóp chết hắn.
- Phái chủ uy năng, vãn bối cúng bái.
Mục Vân chỉ có thể chắp tay khen ngợi.
- Ngươi cũng không cần vuốt mông ngựa.
Diệp Cô Tuyết lại không để mình bị quay vòng vòng, chậm rãi nói:
- Lần này qua đi, ngươi có thể bái nhập vào Nhất Diệp kiếm phái, trở thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái ta, không cần thông qua khảo hạch.
- Vâng!
Mặt Mục Vân bên ngoài cuồng hỉ, thế nhưng trong lòng thì đắng chát không thôi.
Diệp Cô Tuyết càng khen thưởng hắn, hắn càng đánh mặt Lâm Nhất Thâm lão sắc ba ba vang vọng, chỉ sợ Lâm Nhất Thâm một hồi sẽ hận chết mình.
Nhưng vô luận là Lâm Nhất Thâm hay Lâm Phong, hai người kia đều không phải kẻ tốt lành gì, hiện tại đắc tội, cũng liền thôi.
Đã không cách nào tránh khỏi, vậy lựa chọn chính diện ứng đối.
Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, tiến vào trong tầng thứ chín.
Không bao lâu, khắp khuôn mặt Diệp Cô Tuyết đều là không hiểu, xuất hiện ngay đỉnh tháp.
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết nhíu mày, Mục Vân tiến lên phía trước nói:
- Phái chủ đại nhân, thế nào rồi?
- Có người nhanh chân đến trước, trước tiến vào đến trong tầng thứ chín.
Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, không hiểu nhìn Mục Vân, từ từ lại lắc đầu.
Mục Vân biết, nữ nhân này hoài nghi mình tiến vào tầng thứ chín.
Nhưng khi Diệp Cô Tuyết nghĩ đến trước đó mình bất lực đối mặt hắc võng, mới phủ định ý nghĩ trong lòng.
- Chúng ta tạm thời đi xuống, để người phía dưới không cần làm chuyện vô ích, trong tầng thứ nhất, xem ra trận pháp là mạnh nhất, đã như vậy, vậy trước từ tầng thứ chín tiến vào bên trong tầng thứ tám, nhìn tình huống lại nói.
- Vâng.
Mục Vân chắp tay, theo Diệp Cô Tuyết rời đi.
...
Giờ khắc này, dưới tầng thứ nhất.
Lâm Nhất Thâm đứng chỗ lối vào tầng thứ nhất, nhìn từng ánh sáng đạo quỷ dị, nhíu chặt lông mày.
- Tiếp theo đội, tiến vào bên trong.
Từ từ, nhìn thấy bên trong không có bất kỳ khí tức gì, Lâm Nhất Thâm mở lời.
- Lâm trưởng lão.
Lâm Nhất Thâm vừa dứt lời, một thân ảnh lại bước ra một bước.
- Lâm trưởng lão, phái chủ đã theo Mục đại ca tiến vào tầng cao nhất quan sát, nói không chừng có phát hiện gì, trước mắt chúng ta hy sinh vô vị, có phải nên đình chỉ!
Người nói chuyện chính là La Thành.
- Đình chỉ?
Nghe đến lời này, Lâm Nhất Thâm vung ra một bàn tay.
Phù một tiếng vang lên, cả khuôn mặt La Thành sưng lên.
Cả người cơ hồ mất đi một nữa cái mạng.
- Nô lệ giống như phế vật, cũng xứng chỉ điểm ta làm thế nào?
Lâm Nhất Thâm nói:
- Ta biết các ngươi và Mục Vân quan hệ tốt, thế nhưng tuyệt đối đừng quên, thân phận của các ngươi.
- Ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi?
La Thành vừa định phản kháng, Lâm Phong lại bước ra một bước, đạp ở trên ngực La Thành, nói:
- Loại kiến cỏ tầm thường, nói nhảm nhiều quá, ngươi đừng vội, Vô Cực Ngạo Thiên đi vào, kế tiếp sẽ để ngươi và đệ đệ ngươi tiến vào bên trong.
- Thả ca ta ra.
La Vân bước ra quát.
- Phế vật!
Lâm Phong hừ một tiếng, đấm ra một quyền, sắc mặt La Vân đỏ lên, thân thể càng lui nhanh.
- Hai huynh đệ các ngươi muốn đi vào như vậy, ta để các ngươi đi vào.
Lâm Phong hừ một tiếng, bước ra một bước, một tay nắm chặt La Thành, ném hắn vào trong tháp cao.
Tiếng gió gào thét vang lên, thân thể cả người La Thành không bị khống chế, bay thẳng vào bên trong lối vào tầng thứ nhất.
Thấy cảnh này, La Vân triệt để ngốc.
Nơi đó, là có đi không có ra.
- Ca!
La Vân hét lớn một tiếng, muốn kéo La Thành trở về.
Nhưng, Lâm Phong lại nhe răng cười một tiếng, một tay bắt lấy cánh tay La Vân.
Cạch!
- A!
Một tiếng tạch tạch nương theo lấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên, La Vân toàn bộ cánh tay giống như bị kìm sắt nắm chặt, không cách nào rung chuyển, toàn bộ cánh tay tiu nghỉu xuống, sắc mặt trắng bệch.
Đối mặt Lâm Phong là nhị phẩm Nhân Tiên, cũng không phải Phong Trường Thiên.
- Hắc hắc, Mục Vân này, không nghĩ tới, đắc tội Lâm Phong cùng Lâm Nhất Thâm hai vị thượng tiên, đáng đời, người đi theo hắn, cũng không có chỗ tốt!
Phong Trường Thiên lại nhe răng cười lạnh không thôi.
Mặc dù hắn tổn thất hai vị huynh đệ, thế nhưng vừa rồi, Vô Cực Ngạo Thiên bị buộc tiến vào trong tháp cao, hiện tại cũng không có ra, tám thành là chết rồi.
La Thành và La Vân hai huynh đệ, cũng đừng nghĩ sống sót đi ra.
Trong lòng của hắn hiện tại rất vui vẻ.
- Hiện tại, ta để ngươi đi theo ca ca ngươi, chết cùng một chỗ.
Lâm Phong vừa dứt lời, quăng La Vân, đập trúng La Thành, hai huynh đệ vọt thẳng vào trong tầng thứ nhất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận