Vô Thượng Thần Đế

Chương 1444: Đồ đần mắng ai? (1)

Hai loại kiếm pháp đi qua Mục Vân ngàn chọn vạn tuyển lấy ra.
Đối với võ kỹ, Mục Vân cho tới bây giờ đều không lo lắng.
Trước mắt hắn, bất quá là cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, mình từng thu thập ít nhất hơn vạn loại võ kỹ trong tiên giới, đây là dưới tình huống đã tuyển chọn tỉ mỉ.
Cho nên, phàm là kiếm pháp thể hiện ra từ trong tay Mục Vân, từ trước đến nay đều rất cường hoành.
Mục Vân càng hiểu rõ điểm này.
Chỉ là hiện tại, hắn vẫn cần giả vờ giả vịt đi đến võ kỹ các bên trong Nhất Diệp kiếm phái một chuyến.
Nếu không, hắn chỉ là một võ giả đến từ hạ giới, trên người lại có kiếm pháp cường đại, sẽ khiến người ta rất hoài nghi.
Trước mắt, Mục Vân định chế mục tiêu cho mình.
Nhất định phải nhanh tăng lên tới cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên.
Tìm Ly Tiên Nguyên Thạch, cùng với càng nhiều nguyên liệu luyện chế Nhân Dương Đan.
Ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái, mở rộng thực lực mình, đón La Thành, La Vân hai huynh đệ vào bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
Ba người hình thành một đoàn thể nhỏ mới sẽ không làm chuyện gì đều bó tay bó chân bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
- Mục huynh, Mục huynh!
Trong lòng Mục Vân vừa mới hiện ra ý nghĩ, một tiếng hô hoán ở ngoài cửa vang lên.
Lâm Chi Tu.
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, Mục Vân đã biết.
Mở cửa, Lâm Chi Tu quả nhiên một mặt hưng phấn chạy đến.
- Lâm huynh, chuyện gì?
- Hắc hắc, Mục huynh, ta quên nói với ngươi một việc.
Lâm Chi Tu hưng phấn nói:
- Ngươi bây giờ vừa mới tấn thăng đến nhất diệp đệ tử, khẳng định không có tiên pháp tiện tay, vừa hay, ta cũng muốn chọn lựa một môn tiên pháp tu luyện, dẫn ngươi đi Diệp Vũ các xem một chút đi.
Diệp Vũ các, hẳn là võ kỹ các của Nhất Diệp kiếm phái.
- Tốt!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Hắn cũng cần đến bên trong Diệp Vũ các, giả vờ chọn lựa một ít võ kỹ.
Hai người kết bạn mà đi, ra khỏi sơn môn, đi xuống phía dưới.
Phanh phanh phanh...
Ngay khi Mục Vân và Lâm Chi Tu đi qua bên ngoài một gian cửa đá, từng đạo tiếng phanh phanh vang lên.
Bên trên cửa đá, có khắc nhất diệp đệ tử Phàm Vô Ngôn mấy chữ.
Ngoài cửa, mấy thân ảnh vây quanh ở nơi đó.
- Phàm Vô Ngôn, ngươi ít giả chết ở bên trong, mau chạy ra đây, đắc tội thành viên Chiến Linh đảng chúng ta, ngươi còn muốn chạy? Không lấy ra một trăm khỏa Nhân Dương Đan, ngươi chuẩn bị làm rùa đen rút đầu cả một đời ở bên trong đi.
Chiến Linh đảng?
Nghe được cái tên này, Mục Vân sững sờ.
- Mục huynh, mấy người kia là thành viên của Chiến Linh đảng, chúng ta đi thôi!
Lâm Chi Tu yên lặng nói.
- Chiến Linh đảng, là cái gì?
Lâm Chi Tu đột nhiên linh hồn truyền âm nói:
- Nhất Diệp kiếm phái chúng ta có thất đại thủ tịch đệ tử, thất đại thủ tịch đệ tử, từng người đều bất phàm, dưới tay tụ tập rất nhiều hạch tâm đệ tử, Diệp hệ đệ tử, dần dà liền hình thành đảng phái.
- Chiến Linh đảng, chính là một trong tứ đại đảng phái Nhất Diệp kiếm phái chúng ta.
Tứ đại đảng phái?
- Tứ đại đảng phái, cầm đầu mạnh nhất chính là Thái Tử Đảng, thực lực Thái Tử Đảng, vô cùng cường đại, nghe nói là ba đảng phái khác hợp lực đều với không tới, chính là Thái Tử sáng tạo, Thái Tử người này... Dù sao ta chỉ nghe qua tên của hắn, cho tới bây giờ chưa thấy qua bản thân hắn là cái dạng gì.
- Ba đảng phái khác phân biệt là Ngũ Diệp đảng, Phượng Minh đảng và Chiến Linh đảng.
Lâm Chi Tu nói:
- Mục huynh, bốn cái đảng phái, ngươi đừng đắc tội cái nào nha.
- Vì cái gì?
Mục Vân hỏi ngược lại.
Vì cái gì?
Nhìn thấy Mục Vân đơn thuần, Lâm Chi Tu im lặng nói:
- Bốn cái đảng phái, mỗi một cái đều có tọa hạ đệ tử làm chỗ dựa đâu, ngươi nói xem? Mà trong từng đảng phái đều đoàn kết nhất trí, tựa như hiện tại....
- Đoán chừng gia hỏa gọi Phàm Vô Ngôn này đã khi dễ thành viên nào đó của Chiến Linh đảng, cho nên mới bị thành viên Chiến Linh đảng ngăn ở nơi này.
- Tứ đại đảng phái rất nhiều thành viên?
- Cũng không nhiều, đoán chừng cộng lại cũng chỉ chưa đến một vạn người.
Nghe được Lâm Chi Tu trả lời, Mục Vân cơ hồ muốn phun máu...
Gia hỏa này, không đến một vạn người...
Bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái, đệ tử bất quá là sáu bảy vạn người, không đến một vạn người, đây chẳng phải là sau này hành tẩu bên trong Nhất Diệp kiếm phái, tùy tiện bên trong sáu người sẽ có thể có một người là thành viên đảng phái nào đó?
Nhìn thấy Mục Vân sững sờ, Lâm Chi Tu nói:
- Vân huynh cũng đừng nghĩ lung tung.
- Ta nói một vạn người, không phải chỉ thành viên đảng phái chân chính, mà là chỉ thành viên có quan hệ với đảng phái.
Lâm Chi Tu chậm rãi nói:
- Là như vậy, thành viên chân chính của tứ đại đảng phái, khoảng hai ngàn người, bất quá, người bọn hắn có thể điều khiển lại nhiều đến vạn người, ngươi có thể nghĩ, một lão quỷ quét rác bình thường bên trong sơn môn có khả năng chính là thành viên của Thái Tử Đảng, nói không chính xác.
- Những môn phái kia mặc kệ sao?
- Quản?
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu lại hắc hắc hắc nở nụ cười.
- Mục huynh, ngươi không biết, kiếm phái chúng ta ước gì những chuyện này phát sinh.
Lâm Chi Tu tự đắc nói:
- Ngươi nghĩ xem, người thành lập tứ đại đảng phái chính là tứ đại tọa hạ đệ tử, trong này, phái chủ còn có thể căn cứ bọn hắn bồi dưỡng phe phái mình mà xem thử ai thích hợp tiếp nhận y bát trong những tọa hạ đệ tử này.
- Thì ra là thế!
Mục Vân gật đầu nói:
- Đã như vậy, chúng ta đi thôi.
- Ừm!
Hai người gật đầu, bắt đầu đi qua từ bên cạnh.
Phanh...
Nhưng, ngay khi Mục Vân đi ở phía trước, vừa muốn nhảy qua, một tiếng phanh đột nhiên vang lên.
Cửa đá lúc này bỗng nhiên mở ra.
Một thân ảnh đi ra từ bên trong cửa đá, thế nhưng đệ tử lúc đầu đứng ngoài cửa đá lại bị đụng bay ra ngoài.
Két...
Thân ảnh kia vừa hay lao thẳng tới Mục Vân.
Khoảng cách ngắn ngủi, căn bản khó tránh né.
Mục Vân đành phải bộc phát phòng ngự thân thể. đón đỡ.
Ngay khi đụng vào, thân thể tên đệ tử bị đụng bay răng rắc một tiếng, nứt xương, hét thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất.
Đầu tiên bị thân ảnh đi ra từ bên trong cửa đá va chạm, lại đụng vào trên người Mục Vân, không tàn cũng khó khăn.
- Diệp Hoa Anh, ngươi không sao chứ?
Nhìn thấy đệ tử ngã trên đất, một tên đệ tử mắt tam giác vội vàng đi đến phía trước, mặt lộ vẻ lo lắng nói.
- Không sao, Trầm Thiên Nhiên, ngươi nhớ kỹ cho ta, tiểu gia ta nếu cod nguy hiểm đến tính mạng, đại ca ta lột da của ngươi.
Nghe đến lời này, nam tử mắt tam giác biến sắc.
- Bắt Phàm Vô Ngôn và hai tiểu tử này lại cho ta, hôm nay, tiểu gia ta phải xả ra một hơi.
Nam tử kia đứng dậy, nhìn mi thanh mục tú, thế nhưng giờ khắc này, một cánh tay lại rũ cụp, nhìn qua toàn thân bất lực.
Thế nhưng dáng vẻ tức giận hừ hừ lại rất ngang ngược càn rỡ.
Thấy cảnh này, Mục Vân đứng tại chỗ, tuyệt không mở miệng.
Mình chỉ đi ngang qua, bị người va vào, mình cũng không có nổi giận, gia hỏa này ngược lại còn tức giận hơn hắn.
Mục Vân ngược lại là muốn nhìn một chút, tiểu tử này đến cùng ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận