Vô Thượng Thần Đế

Chương 1491: Tà môn (2)

Lang Vũ Hiên cười ha ha nói:
- Tiểu tử ngươi không phải đầu thai chuyển thế đến đây đó chứ?
- Hai người các ngươi bớt nói đùa, tiểu tử này rất khó đối phó.
- Sợ cái gì, ba người chúng ta liên thủ, còn không giết được hắn?
Nghe ba người ngươi một câu, ta một câu thảo luận, trong mắt Mục Vân dần dần hiện ra ý cười.
Bị người ở ngay trước mặt mắng mình ngu xuẩn, thật không thoải mái, nhất là mình còn không thể dùng thân phận bản gia mắng lại.
- Bị các ngươi mắng, trong lòng thật rất khó chịu đây.
Mục Vân sờ sờ bờ môi, cười lạnh.
- Khó chịu, ngươi có thể như thế nào.
Ba người hắc hắc cười, trong mắt mang theo khinh thường.
- Khó chịu, ta muốn giết các ngươi.
Vừa dứt lời, Mục Vân cũng không dài dòng, trường kiếm giết ra, Hắc Dận Kiếm xuất hiện trong tay, cả người Mục Vân trong mắt đầy sát cơ.
Giờ khắc này không còn nói nhiều, nói nhảm, chỉ muốn chém giết người, Mục Vân không muốn lưu thủ.
- Chuyển Đạo Ấn Kiếm.
Một kiếm giết ra, kiếm khí tung hoành.
Tiên khí vốn là tâm mạch tương liên với cầm kiếm người, kiếm ra, sát phạt có tiếng.
Tiên khí cường đại trong tay võ giả, ngày ngày đi theo, thời gian lâu sẽ sinh ra linh tính.
Hắc Dận Kiếm chính là tiên kiếm có thể trưởng thành.
Chín lần thuế biến.
Cuối cùng, Hắc Dận Kiếm có thể thuế biến tới tình trạng địa cấp Tiên khí, thiên cấp Tiên khí.
Thanh kiếm này, có thể nói có giá trị không nhỏ, Mục Vân hiện nay đem kiếm ở bên người, xem như tuyệt thế thần binh.
Cửu Chuyển Tiên Kiếm Quyết, vẫn là kiếm pháp này, bất quá lần này, Mục Vân thi triển kiếm chiêu không còn là ba thức đầu, mà là ba thức sau.
Kiếm khí tung hoành, tốc độ Mục Vân công kích càng lúc càng nhanh.
Ba thân ảnh vây Mục Vân vào giữa, thế nhưng lại luôn cảm giác bắt không được bóng dáng Mục Vân ở nơi nào.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Mục Vân chém ra một kích, từng tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, thân ảnh của hắn ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa.
- Cẩn thận!
Trong lúc ba người xem xét bốn phía, bóng dáng Mục Vân đột nhiên vòng qua vòng vây của ba người, xuất hiện ở bên ngoài.
Một kiếm giết ra, tốc độ của Mục Vân càng lúc càng nhanh, chém một đệ tử nhất phẩm Nhân Tiên thành hai nửa.
Trong chớp nhoáng phát sinh quá nhanh, không ai nghĩ tới, Mục Vân thế mà bỏ qua bọn hắn, lao thẳng tới đệ tử bên cạnh.
- Hỗn trướng!
Thạch Uẩn Ngọc hừ một tiếng, vọt thẳng ra, muốn ngăn lại Mục Vân.
Mặc dù hắn là tam phẩm Nhân Tiên, nhưng luận tốc độ, căn bản không nhanh như Mục Vân.
Đây quả thực là tà môn.
Mà lúc này, trong lòng Mục Vân có chút gấp.
Cửu Linh Tiên Thể Đan, hắn đã nuốt vào, hiện tại, theo Tiên khí vận chuyển, Cửu Linh Tiên Thể Đan bên trong cơ thể đã bắt đầu lặng yên khuếch tán, dược hiệu bắt đầu dần dần phát huy.
Dưới tình huống này, hắn nếu tiếp tục công kích, dược hiệu Cửu Linh Tiên Thể Đan sẽ tán loạn bốn phía trong thân thể, dẫn đến bản thân hắn nhận hạn chế cực lớn.
Nhưng nếu không toàn lực công kích, hắn cũng không cách nào chèo chống công kích của ba người.
Làm sao bây giờ!
Mục Vân sinh ra một cỗ cảm giác nôn nóng.
- Tiên đan bên trong cơ thể tiểu tử này đã bắt đầu phát huy hiệu quả.
Thạch Uẩn Ngọc quát:
- Nếu hắn không tiêu hóa lực lượng tiên đan, nói không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma, Tiên khí hỗn loạn, bạo thể mà chết, trảm hắn.
- Tốt!
Tần Yến, Lang Vũ Hiên cũng thấy cảnh này, nhẹ gật đầu.
Thấy thế, trong lòng ba người đều dâng lên một cỗ hi vọng chém giết Mục Vân.
- Muốn giết ta, các ngươi nghĩ nhiều.
Mục Vân không ngừng áp chế dược hiệu của Cửu Linh Tiên Thể Đan, hoàn toàn không cứng rắn giao thủ với ba người Thạch Uẩn Ngọc, ngược lại một đường va chạm, đánh tới đệ tử còn dư ở bên dưới.
Giờ khắc này Mục Vân hóa thành một tôn sát thần.
Ba người Thạch Uẩn Ngọc liên thủ lại, hắn đối phó gian nan, thế nhưng những đệ tử cảnh giới nhất phẩm, nhị phẩm Nhân Tiên lại dễ như trở bàn tay.
Những đệ tử kia muốn chạy trốn, thế nhưng tốc độ thân pháp làm sao so được với Mục Vân, hiện tại Tiên khí vận chuyển đã hai mươi chín chu thiên, một người tiếp một người, chết dưới kiếm của Mục Vân.
Ngược lại là Thạch Uẩn Ngọc ba người, thấy cảnh này, từng người không có cách nào chịu đựng, triệt để muốn bạo tạc.
- Áp chế không nổi.
Mà, đợi giải quyết hết những người kia, Mục Vân lại phát hiện, Tiên khí bên trong cơ thể không ngừng nhốn nháo, bị dược hiệu Cửu Linh Tiên Thể Đan dẫn đạo, bắt đầu chạy loạn bên trong cơ thể.
- Đã như vậy, không còn cách nào.
Mục Vân hừ một tiếng, xoay người, bước ra một bước, bàn chân chạm đất, ầm vang một tiếng bạo hưởng, toàn bộ thân thể, bạo tạc.
Hắn lần này điên cuồng, hoàn toàn không áp chế Tiên khí chảy mạnh trong cơ thể mình, dứt khoát một bên đột phá, một bên giao thủ với ba người.
Lần này, hắn giết ra hai kiếm, mũi kiếm thẳng đến Tần Yến ở trung ương.
- Muốn giết ta, nằm mơ.
Nhìn thấy Mục Vân vọt tới, Tần Yến hừ một tiếng, rút kiếm.
Nàng mặc dù là một người tu vi yếu nhất trong ba người, thế nhưng cũng là tam phẩm Nhân Tiên.
Mục Vân muốn bắt lấy nàng, chém giết, ý nghĩ thực sự hão huyền một chút.
Ý nghĩ hão huyền này quả thực là muốn chết.
Trong mắt Tần Yến hiện đầy khinh miệt, ngay khi giơ tay ra, lại triệt để sửng sốt.
Nàng triệt để ngốc.
Chẳng biết tại sao, thân thể của nàng trong chớp nhoáng này vậy mà động một cái cũng không thể động.
Kiếm giới!
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được, thân thể của mình bị một mực cầm cố lại, căn bản không có cách rung chuyển mảy may.
Trừ kiếm giới, còn có cái gì có thể tạo thành khống chế thân thể nàng như thế.
Thế nhưng giờ khắc này, nàng lại là nửa câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn Mục Vân đánh ra một kiếm lướt qua cổ mình, máu tươi chảy ra từ trong cái cổ trắng nõn của nàng.
Bá một tiếng vang lên, Mục Vân bay qua, một kiếm phá tan mi tâm Tần Yến, chân hồn vỡ nát.
Tiếng phanh nổ vang vang lên, thân thể Tần Yến triệt để vỡ ra.
Tam phẩm Nhân Tiên - Tần Yến vội vàng không kịp chuẩn bị, táng thân dưới kiếm.
Thấy cảnh này, Thạch Uẩn Ngọc, Lang Vũ Hiên hai người lúc đầu chuẩn bị lao vùn vụt tới trừng to muốn rách cả mí mắt, nhìn Mục Vân, hận không thể xé nát hắn.
- Tần Yến!
- Tần Yến!
Thạch Uẩn Ngọc, Lang Vũ Hiên có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Tần Yến lại bị Mục Vân cho chém giết.
Vô luận như thế nào cũng không có khả năng.
Thế nhưng sự thật phát sinh ở trước mắt bọn hắn, bọn hắn không thể không tin.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, chết chắc.
Thạch Uẩn Ngọc nhìn Mục Vân, trong mắt đầy sát cơ.
- Đừng xúc động.
Lang Vũ Hiên giữ chặt Thạch Uẩn Ngọc, nói:
- Kẻ này, cổ quái, vừa rồi kia... Chẳng lẽ là kiếm giới?
Hai người bọn họ không có cảm giác được Mục Vân sử dụng loại thủ đoạn nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận