Vô Thượng Thần Đế

Chương 1500: Truyền thâu tiên pháp (1)

Bàn tay vung lên, ba khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi xuất hiện từ bên trong Tru Tiên Đồ.
Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, hắn chưa hề thi triển qua, cho tới nay, đều ở bên trong Tru Tiên Đồ, đứng vững ở trong đó, dựa theo Quy Nhất nói, dùng bản lĩnh của hắn hiện tại, có thể lĩnh ngộ ra ba tầng pháp quyết Bất Diệt Huyết Điển để tu luyện trong ba khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi đã đầy đủ.
Cái khác không cần xen vào.
Mục Vân cũng không thể nào vận dụng ba khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân không thể không lấy ra, chí ít ngăn ở trước người, luôn có chút tác dụng.
Mục Vân cũng không sợ hư hao, ba khối thạch bi, thành thế đối chọi, một mực khóa chặt thân thể hắn.
Làm xong một bước này, hắn vẫn không yên lòng.
Trứng rồng Thất Thải Thiên Long xuất hiện từ bên trong Tru Tiên Đồ.
Vỏ trứng rồng này chính là tinh hoa long tiên của bản thân Thần Long ngưng kết thành, tinh thuần nhất, Mục Vân cũng không sợ hư hao.
Mà cách nay đã quá nhiều năm, Mục Vân hiện tại cũng không thể xác định quả trứng rồng này đến cùng có thể nở ra Thất Thải Thiên Long hay không.
Nếu như thật bị phá, Mục Vân thật sự muốn nhìn một chút, bên trong trứng rồng đến cùng là cảnh trí gì.
Làm xong đây hết thảy chỉ là thời gian trong nháy mắt.
Giờ khắc này, Mục Vân triệt để yên tâm.
Nếu đã bày hết thủ đoạn mà không còn cách nào ngăn cản, hắn thật sự bó tay chịu chết.
Sở dĩ Mục Vân khẩn trương là bởi vì hắn trước kia tự bạo qua.
Đồng thời lôi kéo mấy trăm vị Tiên Vương, cơ hồ cùng hắn đồng quy vu tận.
hắn hiểu được lực lượng kia bộc phát đến cùng kinh khủng cỡ nào.
Bất quá Băng Hỏa Cửu Đầu Xà hiện tại so với Tiên Vương thì cách xa vạn dặm, thế nhưng hắn hiện tại so năm đó, càng là cách xa vạn vạn dặm.
Tam phẩm Nhân Tiên, đối mặt ngũ phẩm Nhân Tiên tự bạo, đến cùng có thể tiếp nhận hay không, Mục Vân cũng không dám đánh cam đoan.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, một tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, Cửu Đầu Xà dưới sự phẫn nộ, lựa chọn khả năng không hi vọng còn sống nhất, tự bạo.
Tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc trong khoảnh khắc đem sơn lâm quanh mình triệt để san thành bình địa.
Cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên bạo tạc, đến cùng mạnh đến mức nào, giờ khắc này, nhìn một cái không sót gì.
Trọn vẹn qua thật lâu, ngoại bộ đám người mới hồi tỉnh lại từ trong dư âm.
- Bạo!
Nhìn trong phạm vi mười dặm trước mắt bị san thành bình địa, Lâm Chi Tu bốn người triệt để trợn tròn.
Thế mà tự bạo! Băng Hỏa Cửu Đầu Xà đến cùng bị Mục Vân tra tấn thành bộ dáng gì, giờ phút này lựa chọn tự bạo?
Không đúng, Mục Vân đâu?
Nghĩ đến chỗ này, bốn người không ngừng lại lao vùn vụt đến trung ương bạo tạc.
Giờ khắc này, mặt đất chỗ trung ương bạo tạc sớm đã hình thành một khe rãnh sâu chừng trăm mét, mặt đất xung quanh vỡ ra từng khúc, căn bản không có chỗ đặt chân.
- Mục huynh!
- Mục huynh.
Bốn người lăng không đứng trên không trung, nhìn phía dưới, không ngừng gào thét.
Thế nhưng nhìn kỹ lại, xung quanh nào có bóng dáng Mục Vân.
Mà đổi thành một bên, Thanh Ngọc Nhi an bài tỷ muội nhanh cứu chữa đệ tử bị thương, cũng phi thân tới.
- Đừng hô nữa!
Thanh Ngọc Nhi đi tới trung ương bạo tạc, cau mày nói:
- Băng Hỏa Cửu Đầu Xà cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên bạo tạc, uy lực đừng nói là hắn, chính là ta cũng không thể tiếp nhận.
- Huống hồ... Hắn còn ở chỗ trung ương nhất, bên trong bụng rắn...
- Ngươi nữ nhân này, nói chuyện sao ác độc như thế, nếu không phải vì trợ giúp các ngươi, sao Mục huynh lại mạo hiểm tiến vào trong bụng rắn...
Lâm Chi Tu quát.
- Hắn thật vì trợ giúp ta, thế nhưng hắn cũng có mục đích của mình, không phải sao?
- Ngươi...
- Được rồi.
Phàm Vô Ngôn mở lời:
- So đo với nàng làm gì, chúng ta tranh thủ thời gian tìm Mục huynh đi.
Nhìn thấy mấy người tựa hồ không tin Mục Vân hẳn phải chết không nghi ngờ, Thanh Ngọc Nhi nhịn không được mở lời:
- Các ngươi...
- Tìm ta làm cái gì? Ta không phải hảo hảo ở chỗ này sao?
- Mục huynh.
- Vân ca.
Nghe thế mấy người quay người lại nhìn thấy Mục Vân an an ổn ổn đứng ở phía sau.
Giờ khắc này Mục Vân trừ gương mặt mang theo một tia dơ bẩn, cả người cũng không tổn thương.
- Làm sao có thể...
Thanh Ngọc Nhi ngẩn người, có phần im lặng.
Băng Hỏa Cửu Đầu Xà cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên tự bạo, thế mà không có thương tổn đến gia hỏa này mảy may.
Mục huynh?
Vân ca?
Người này tên Mục Vân.
Thanh Ngọc Nhi một mực ghi nhớ cái tên này.
- Thật không nghĩ tới, ngươi thế mà không chết.
Thanh Ngọc Nhi nhìn Mục Vân, có phần tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
- Ngươi nữ nhân này nói gì thế, rất hi vọng người trợ giúp ngươi chết là sao?
Phàm Vô Ngôn cũng không nhịn được nói.
Cho dù Mục Vân giúp có mục đích, thế nhưng sự thật đã trợ giúp các nàng, Thanh Ngọc Nhi này không cảm tạ, ngược lại giống như một mực ước gì Mục Vân chết.
- Phàm Vô Ngôn, không được vô lễ.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Thanh Ngọc Nhi, lần này, không nghĩ tới Băng Hỏa Cửu Đầu Xà thế mà tự bạo, xem ra ta lấy không được thú hạch.
- Ngươi muốn đòi ta chỗ tốt?
Thanh Ngọc Nhi nhìn Mục Vân, khá có thâm ý nói.
- Cũng không phải!
Mục Vân mở lời:
- Ngươi chính là thủ hạ của Liễu Nhược Tâm Phượng Minh đảng, việc này qua đi, Luân Hồi đảng chúng ta ở trong tông môn nếu có chỗ nào đắc tội Phượng Minh đảng, mời xem mặt mũi lần này, Phượng Minh đảng giơ cao đánh khẽ.
- Ngược lại là một tên giảo hoạt...
Thế lực Phượng Minh đảng ở trong hàng Diệp hệ đệ tử đều do Liễu Nhược Tâm quản lý, Thanh Ngọc Nhi chính là tâm phúc của Liễu Nhược Tâm, Mục Vân giờ hỏi nàng muốn một hứa hẹn, ngày sau, nếu Luân Hồi đảng ở trong tông môn chọc Phượng Minh đảng của nàng, ngược lại có thể giảng hoà.
Đây đúng là một điều kiện rất cơ trí.
- Tốt! Ta đáp ứng ngươi, nếu như Luân Hồi đảng các ngươi vô ý mạo phạm, Phượng Minh đảng chúng ta, tuyệt đối không cho so đo.
- Đã như vậy, cáo từ…
Vừa dứt lời, Mục Vân chắp tay rời đi.
- Mục huynh...
Nhìn thấy Mục Vân thoải mái rời đi, bốn người Lâm Chi Tu cũng đuổi theo.
- Ngược lại là một người có ý tứ...
Nhìn bóng lưng năm người rời đi, Thanh Ngọc Nhi cười nói.
- Ngọc Nhi tỷ, Nhược Tâm sư tỷ đến rồi.
Ngay tại giờ phút này, phía sau vang lên một giọng nói.
- Tốt, giờ mới đến, ta nhất định phải hảo hảo đến trước mặt Tâm tỷ tỷ một trạng mới được.
Thanh Ngọc Nhi hừ một tiếng, quay người rời đi.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân đi ở phía trước, Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn, đi theo sau lưng, không nói một lời.
- Bốn người các ngươi... Nghẹn một đường, có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi đi.
Mục Vân lựa chọn một chỗ đất bằng tầm mắt khoáng đạt, năm người đáp xuống, cỏ dại quanh mình ngăn cản thân ảnh năm người, nhìn bốn người, Mục Vân mới mở lời.
- Mục huynh!
La Vân nhịn không được nói:
- Thanh Ngọc Nhi là thứ, vừa rồi chúng ta tìm kiếm Mục huynh, Thanh Ngọc Nhi nói lời ko giữ kẽ, quả thực để người ta tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận