Vô Thượng Thần Đế

Chương 1505: Thủy Tinh Cung Dưới Đáy Hồ

Thời điểm Lâm Chi Tu nói lời này, nhìn ánh mắt Mục Vân lại tràn ngập kinh ngạc.
Địa Hải Tiên Giáp Quy, hắn cũng không biết bộ dạng dài ngắn thế nào.
Thế nhưng Mục Vân vừa nhìn đã nhận ra.
Mà hắn từ nhỏ đã lớn lên ở trong tiên giới, còn tính có phần hiểu rõ đối với tiên thú.
Nhưng Tiên giới sao mà mênh mông, tiên thú huyết mạch phàm cấp, tiên thú huyết mạch địa cấp, số lượng đều vô cùng mênh mông.
Hắn tự hỏi, đủ khả năng nhận ra loại tiên thú này, thực sự ít đến đáng thương.
Thế nhưng từ khi hắn kết bạn Mục Vân đến nay, gia hỏa này, vừa nhìn một cái nhận ra một cái, tựa hồ Tiên giới mênh mông, không có tiên thú Mục Vân không biết.
- Trước mắt không phải thời điểm suy nghĩ những thứ này, Địa Hải Tiên Giáp Quy, căn bản không phải chúng ta có thể chống lại.
La Vân khẩn trương nói.
- Bọn nó cũng khinh thường ra tay với chúng ta.
Mục Vân giờ phút này đứng trên đỉnh mai rùa, nhìn mặt hồ sôi trào, chậm rãi nói:
- Bọn gia hỏa này tựa hồ đamh mở ra nghi thức gì đó, muốn đem chúng ta...
Phanh phanh phanh...
Mục Vân còn chưa nói hết lời, phanh phanh phanh chín tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Trong nháy mắt tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bên trong vòng tròn do chín Địa Hải Tiên Giáp Quy tạo thành, chín cậy thuỷ trụ phóng lên tận trời.
Giờ khắc này, giống như, trận pháp... Đã thành.
Mục Vân chỉ cảm thấy, cảnh giới mình bây giờ thực sự quá thấp, căn bản không có cách nhìn ra chín lão quy đến cùng đang làm cái gì.
Hắn càng hiểu rõ, chỉ sợ chờ hắn thấy rõ, chín lão quy đã hoàn thành chuyện bọn hắn muốn làm.
Chín thuỷ trụ, cao tới ngàn mét, rộng khoảng chừng trăm mét, phân biệt đứng sừng sững ở bên cạnh Địa Hải Tiên Giáp Quy mà bọn hắn đang đứng.
Vẻn vẹn như thế liền thôi, thân thể chín con rùa lúc này kịch liệt đung đưa.
Lập tức, năm người Mục Vân chỉ cảm thấy dưới chân không vững, thân thể lắc lư một cái, bàn chân vừa mới rời khỏi thân thể rùa biển, một cỗ lực hút cường đại cuốn thân thể năm người bọn hắn vào trong cột nước ở một bên.
Xoay tròn...
Vô tận xoay tròn khiến cho năm người cảm giác thiên địa lúc này đều triệt để phương hướng, quả nhiên là trời đất quay cuồng, năm người mất đi tri giác...
Hiến tế.
Giờ khắc này, trước một giây Mục Vân xoay tròn mất đi ý thức, mới thật sự rõ ràng cảm giác được, chín Địa Hải Tiên Giáp Quy muốn hiến tế mấy người bọn hắn.
Còn hiến tế cho ai?
Mục Vân không có thời gian suy nghĩ, cảm giác như rơi vào Địa Ngục, sau đó mất hết thảy cảm giác.
...
Đầu có phần phần choáng.
Mục Vân cảm giác, một cái đầu tựa hồ đang đè lên trên bộ ngực của mình.
Chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy Lâm Chi Tu đang chảy nước bọt nơi khóe miệng bẹp bẹp ngủ say sưa.
- Đây là nơi nào?
Mục Vân lắc lắc cái đầu có phần choáng, tự hỏi.
Đột nhiên, Mục Vân cảnh giác lên, đứng dậy, nhìn xung quanh.
Trước mắt là một tòa Thủy Tinh cung.
Ngẩng đầu có thể nhìn thấy, phía trên là nước hồ lưu động.
Lưu Ly Xỉ Cự Kình, Kim Thứ Đái Ngư, Hổ Ngư Song Kế Sa...
Các loại tiên thú cường đại du đãng ở phía trên, bơi tới bơi lui.
Chỉ là những tiên thú kia tựa hồ nhìn như không thấy bọn hắn ở trong cung điện bên dưới.
Mục Vân nhìn xung quanh lại phát hiện, giờ khắc này có một ít nhân ảnh đã bắt đầu thăm dò tiến vào bên trong cung điện Thủy Tinh.
Nhìn những cung điện Thủy Tinh, Mục Vân lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Năm đó, khi còn ở bên trong tứ nguyên phong địa, tiến vào bên trong băng hồ, Minh Nguyệt Tâm kia kéo hắn vào đến bên trong một mảnh cung điện Thủy Tinh, cứng rắn cưỡng hiếp hắn.
Lúc đó chỉ là một tòa Thủy Tinh cung điện, mà giờ phút này lại là một đám.
Hơn nữa nhìn quy mô, so với Thủy Tinh cung điện trước thì mênh mông uy nghiêm hơn không ít.
- Lần này, cũng đừng để cho ta gặp được nữ nhân kia nha, nếu không... Hừ hừ!
Mục Vân nắm chặt quyền, nghĩ đến sỉ nhục năm đó, rất có một loại cảm giác không báo thù này thề không làm người.
Nhưng Minh Nguyệt Tâm lúc trước luôn trợ giúp hắn, về sau cũng có mặt ở bên trong tứ nguyên phong địa, đi theo Thánh Tam Thiên, một trong Thập Đại Tôn Giả, xem chừng cũng đã tiến vào Tiên giới.
Lại không biết bây giờ ở nơi nào.
Mục Vân hiện tại không có thời gian suy nghĩ những thứ này.
- Dậy đi, đừng ngủ nữa.
Mục Vân lôi kéo Lâm Chi Tu, lại phát hiện, gia hỏa này tựa hồ triệt để mê thất chín mình.
- Tiểu tử thúi!
Nhìn thấy bộ dáng Lâm Chi Tu như đang nằm mộng đẹp, Mục Vân cúi người, nói khẽ:
- Lâm Chi Tu, chạy mau, Lưu Ly Xỉ Cự Kình đến, đã cắn mệnh căn của ngươi.
- A...
Mục Vân vừa nói xong, Lâm Chi Tu nhất thời như gà trống xù lông, bắn thẳng người lên.
- Ở chỗ nào, ở chỗ nào?
Nhìn bốn phía, Lâm Chi Tu hoảng sợ hô.
- Ở trên trời.
Mục Vân vừa dứt lời, Lâm Chi Tu ngẩng đầu, nhìn phía trên, sắc mặt kinh biến.
- Ông trời của ta, chúng ta đang ở bên trong, tại sao lại nhìn thấy những quái vật này!
Lâm Chi Tu còn chưa mở miệng, Phàm Vô Ngôn một bên lại đột nhiên nói.
Nhìn bốn phía, Mục Vân cười nói:
- Ta đoán không sai, những Địa Hải Tiên Giáp Quy kia xem chúng ta như tế phẩm đưa đến nơi này, đoán chừng muốn đem chúng ta đưa cho một vị thần tôn nào đó, ít nhất là thần tôn mà bọn nó tín ngưỡng.
- Vân huynh, ngươi cũng đừng làm ta sợ.
La Thành rụt cổ một cái.
- Ta dọa ngươi làm cái gì? Không tin, ngươi có thể nhìn bên trên mặt đất...
Cho tới giờ khắc này, bốn người hồi tỉnh lại, nhìn bốn phía.
Không nhìn không sao, vừa nhìn thì bốn người cảm giác trái tim của mình lạnh như đá.
Toàn bộ Thủy Tinh cung điện, đến đỉnh cao nhất, một lồng năng lượng phô thiên cái địa bao lại hết thảy cung điện.
Thế nhưng lúc này, bên trên đỉnh cung điện to lớn, thậm chí trên một ít cửa sổ, khắp nơi đều treo đầy đầu lâu.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ bên trong đại điện chồng chất khô lâu.
- Những khô lâu này hẳn là có thời gian mấy vạn năm, thời gian vạn năm không hủy, chỉ sợ đều là tiên nhân!
Lâm Chi Tu cúi người xuống, sắc mặt cũng không có biểu lộ hồ nháo, trịnh trọng nói.
Gia hỏa này một hồi quỷ khóc sói gào, thế nhưng một hồi lại thành thục ổn trọng, để Mục Vân cũng không lời nào để nói.
- Cái này cần giết bao nhiêu người mới tạo nên tràng cảnh này.
Phàm Vô Ngôn giờ phút này cả kinh hô.
Loại tràng diện này đủ để cho người chấn kinh.
- Trước mặc kệ những thứ này, chúng ta ở chỗ này, tạm thời không biết đầu đuôi, bọn hắn đã bắt đầu tìm kiếm một ít manh mối, chúng ta cũng không thể thất thần.
Bọn hắn?
Nhìn xung quanh, bốn người phát hiện, quả nhiên, những thân ảnh bên trên tám tòa đảo nhỏ khác cũng đã rơi vào nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận