Vô Thượng Thần Đế

Chương 1513: Thập Thất Điện

Một tên đệ tử thực sự chịu không được bảo bối kia dụ hoặc, nắm lên một thanh huyết tiên ngọc, bỏ vào trong ngực.
Huyết tiên ngọc này, có tác dụng không ngừng tẩm bổ bản thân tinh huyết võ giả, đợi đến khi tương thông với khí huyết võ giả, vận dụng để luyện chế Tiên khí, quả thực để võ giả có thể khống chế nó như một phần của bản thân mình, hết sức kỳ lạ.
Đệ tử kia lấy đi Huyết Ngọc, đứng tại chỗ nửa ngày, chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Thấy cảnh này, mấy người khác cũng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một số người nhịn không được, bắt đầu xuất thủ lấy đồ vật vào tay.
Bên này vừa làm ra động tác, xung quanh càng ngày càng nhiều người không chịu nổi loại dụ hoặc kia.
Vừa rồi Mục Vân nói có nguy hiểm, nguy hiểm ứng nghiệm, nhưng bây giờ, tựa hồ căn bản không có gì nguy hiểm...
- Nhược Tâm tỷ, chúng ta....
Thanh Ngọc Nhi nhìn những người kia bắt đầu nhặt chí bảo trong rương, nhịn không được, trông mà thèm.
- Ngươi muốn lấy, liền lấy đi.
Nhìn thấy Liễu Nhược Tâm gật đầu, những nữ đệ tử phía sau lao nhanh ra ngoài.
- A...
Chỉ là ngay lúc này, một đạo tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Tiếng kêu thảm xuất hiện thực sự quá đột ngột, nam tử trước hết lấy nhặt Huyết Ngọc kia giờ khắc này há to miệng, cả người trợn mắt hốc mồm, nhìn về phía trước, trong mắt đầy là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó, khí tức người này dần dần tiêu tán...
Không chỉ như thế, huyết nhục trên người người kia giờ phút này như là trống không tan biến mất, hóa thành một làn khói trắng, biến mất không thấy gì nữa...
Thấy cảnh này, tất cả mọi người triệt để ngốc.
Chết
- A...
Không bao lâu, lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một người đệ tử khác đang cầm Dương thần ngọc trong tay còn không có bỏ vào trong túi, đã ngã xuống đất khí tuyệt, thân thể cũng hóa thành khói trắng, chỉ để lại một bộ bạch cốt.
Một màn này, để tất cả mọi người tại chỗ cảm thấy kinh dị.
Chết!
Lại chết!
Mục Vân nói không sai, không thể động những vật này.
Một ít đệ tử lặng yên thả vật liệu trở về.
Thế nhưng tử vong vẫn là một người tiếp theo một người.
Thấy cảnh này, trong mắt bốn người Lâm Chi Tu đứng ở bên cạnh Mục Vân không nhúc nhích đầy cười lạnh.
Đối mặt Mục Vân, bọn hắn từ trước đến nay lựa chọn tín nhiệm kiên định nhất.
Mặc kệ Mục Vân nói cái gì, bọn hắn đều tín nhiệm vô điều kiện.
Cho nên, bọn hắn căn bản không nhúc nhích.
Thanh Ngọc Nhi cũng lui bước chân về, vỗ vỗ ngực.
Nguy hiểm thật.
Vừa rồi, nếu nàng nhanh hơn chút nữa, hiện tại, chỉ sợ cũng là một bộ bạch cốt.
Những người kia chết thực sự kỳ quặc, không có bất kỳ lực lượng gì ba động, cứ như vậy chết rồi.
Liễu Nhược Tâm nhíu mày.
Lại một lần nữa nghiệm chứng những lời Mục Vân nói là đúng.
Người này, quả nhiên càng ngày càng thần bí.
So sánh với việc này, trong lòng mấy người Liễu Nhược Tâm cảm giác sống sót sau tai nạn, Bá Thiên lại là sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Vừa rồi, có mấy người Chiến Linh đảng xông lên, bọn hắn động những bảo bối kia, hiện tại đã hóa thành một bộ bạch cốt.
Tiểu tử Mục Vân này... Thực sự đáng ghét.
Ngược lại là những người của Thái Tử đảng, từ đầu đến cuối không ai dám vọng động, vì Tập Chi Thâm và Thân Công Vũ hai người không có mở miệng.
Giờ khắc này, nhìn mấy chục cỗ thi thể bạch cốt phía trước, liên tưởng đến tình cảnh những bạch cốt chồng chất như núi bên ngoài, tất cả mọi người cảm thấy nội tâm một mảnh thổn thức.
Nhìn thấy chí bảo, lại là chút xu bạc cũng không thể thu lấy, loại tư vị dày vò này thực sự rất khó chịu.
Hiện tại, chết nhiều người như vậy, mọi người cuối cùng tin tưởng Mục Vân, trung thực lại.
Mục Vân ngược lại không quan trọng.
Hắn nên nói đều đã nói, những người này không tin, hắn cũng không có biện pháp.
Cho dù trách, cũng trách không đến trên người mình.
Mục Vân tinh tế suy nghĩ, nhìn đại điện nơi đây, phát hiện có chỗ khác biệt.
Bên trong một tòa đại điện này, nhìn qua, khí tức cực kì tương tự với một tòa, thế nhưng luôn có vài chỗ, tựa hồ không giống.
Cụ thể ở nơi nào, Mục Vân nhất thời nửa khắc cũng nói không được.
Thùng thùng...
Tiếng oanh kích trầm muộn vang lên, giờ khắc này, vách tường phía sau đám người lần nữa ầm ầm rung động, tựa hồ có người dùng man lực va đập vách đá, muốn phá tường mà vào.
- Đi thôi, nơi này, không thể dừng lại.
Sắc mặt Mục Vân không thay đổi, xuyên qua tầng tầng bảo tàng, đi vào chỗ sâu nhất.
Vẫn là một khối vách đá, nhưng lần này, trên khối thạch bích lại mang theo từng đường vân quỷ dị.
- Thế nào không đi rồi?
Bá Thiên nhìn thấy Mục Vân đứng ở phía trước, không tiến thêm nữa, muộn thanh muộn khí nói.
Không biết vì cái gì, hắn nhìn thấy Mục Vân đã cảm giác rất khó chịu.
- Ngươi muốn đi, ta lại không có ngăn ngươi.
Mục Vân im lặng nói.
- Đi thì đi.
Bá Thiên hừ một tiếng, muốn mang theo đám người tiến vào sau vách đá.
- Không phải chỉ là đi qua thôi sao? Làm như không có ngươi chúng ta liền không đi vào được vậy.
Thì thầm vài tiếng, Bá Thiên mang theo đám người, muốn tiến vào vách đá.
Phanh phanh phanh...
Trong chớp nhoáng, những người kia cứ nghĩ nhấc chân đã có thể tiến vào bên trong đại điện kế tiếp, thế nhưng vừa nhấc chân, lại vấp phải trắc trở.
Mấy người Chiến Linh đảng kém chút bật ngữa, bộ dáng chật vật không thôi.
- Tiểu tử, ngươi giở trò lừa bịp.
Bá Thiên đụng cái trán đỏ bừng, nhìn Mục Vân, hận không thể một cước đá phế Mục Vân.
- Ta giở trò lừa bịp?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Ta cũng không có nói, vách đá này có thể xuyên qua, không phải ngươi nói, không có ta, các ngươi có thể tiến vào sao? Đi vào đi.
- Ngươi muốn chết...
- Ai, Bá Thiên, hiện tại ngươi cũng không thể động đến hắn.
Tập Chi Thâm đi lên, ngăn lại.
- Tiểu tử này thế nhưng là bảo, tinh thông trận pháp, tương lai nhất định cũng là hạch tâm đệ tử bên trong Nhất Diệp kiếm phái, quan trọng nhất là, ngươi không cần hắn, chúng ta bây giờ cần.
- Bá Thiên, ngươi nếu không muốn cùng đi theo, có thể đi đường của ngươi, làm gì đi theo chúng ta? Đã đi theo chúng ta, vậy thì mời ngươi trung thực một ít.
Mấy người bắt đầu răn dạy Bá Thiên.
Thấy cảnh này, Bá Thiên biết những người này muốn che chở Mục Vân.
Oanh...
Giờ khắc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang.
Vách đá bắt đầu vỡ vụn, từng tiếng nổ đùng đoàng xuyên thẳng lòng người.
Những tiên thú kia lần nữa xuất hiện.
- Đi thôi!
Thấy cảnh này, Mục Vân không do dự nữa, bàn tay đặt vào bên trong vòng xoáy trên thạch bích, từng tiên phù xuất hiện, tỏa ra, vách đá triệt để mở ra.
Hai phiến cửa đá hiện ra tư thái bát quái, nhìn rất quỷ dị.
Mục Vân đứng tại chỗ, đám người lại lần nữa tiến vào bên trong.
Nhìn thấy tất cả mọi người tiến vào, Mục Vân mới bước ra một bước, tiến vào, mà vung chưởng lên, những tiên phù lần nữa tụ tập, cửa đá chậm rãi khép kín.
Nhìn thấy tiên thú hóa thành hình người số lượng đông đảo sau lưng, tất cả mọi người cảm giác rất áp lực.
Đây đã là tòa cung điện thứ ba.
Nếu cứ tiếp tục, khi nào mới đến cuối cùng, ai cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận