Vô Thượng Thần Đế

Chương 1517: Lần Nữa Bị Dùng Sức Mạnh

Mà giờ phút này, Minh Nguyệt Tâm một thân váy dài màu băng lam, đang đứng thẳng ở bên cạnh, khiến cho nàng nhìn như một nữ hoàng, cao ngạo không thể xâm phạm.
Chỉ là ai có thể nghĩ tới, một vị nữ tử rất cao ngạo băng tuyết này lại là hai lần bắt hắn...
- Tiểu bảo bối, ngươi tỉnh rồi?
Nhìn thấy Mục Vân hồi tỉnh lại, Minh Nguyệt Tâm cười nói.
- Hiện tại hài lòng rồi chứ? Nên thả ta đi đi.
Mục Vân hữu khí vô lực nói, toàn thân giống như bị ép khô.
- Làm gì gấp gáp như vậy?
Minh Nguyệt Tâm lại hơi hơi cười một tiếng.
- Mục Vân, ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, vật kia của mình rất hữu dụng sao?
- Ừm?
Minh Nguyệt Tâm giờ phút này lại thần bí nói:
- Chắc hẳn, Vương Tâm Nhã, Tiêu Doãn Nhi đề thăng, không thoát khỏi quan hệ đến việc sinh hoạt cá nhân của ba người các ngươi? Ngươi cho tới bây giờ không có hoài nghi, tại sao lại xuất hiện loại tình huống này à?
- Nàng biết?
Mục Vân đương nhiên biết loại tình huống quỷ dị này, thế nhưng hỏi Quy Nhất mấy lần, lão gia hỏa này lại xưa nay không mở miệng.
- Ta đương nhiên biết.
Minh Nguyệt Tâm cười khanh khách nói:
- Nếu không, ta như thế nào đem lần đầu tiên cho ngươi, một nhân vật hèn mọn chỉ là thần đô còn đến không được?
- Mục Vân, ngươi cũng không thể chết.
- Có ý tứ gì?
Minh Nguyệt Tâm lại lần nữa nói:
- Thôi, ta lại nói cho ngươi một chút.
- Có chỗ thần kỳ như thế, chỉ có... Thần, mà lại không phải huyết mạch Thần tộc bình thường, mà là... Bát đại cổ tộc.
Thần!
Bát đại cổ tộc.
Trong lòng Mục Vân khẽ giật mình.
Kiếp trước, đi ra từ bên trong Táng Thần sơn mạch, Mục Vân một đường phấn đấu, xung kích đến Tiên Vương, tồn tại phía trên ức vạn người.
Hắn vốn cho rằng, mình tung hoành một thế, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.
Thế nhưng trong nháy mắt tự bạo, hắn phát hiện mình sai.
Hắn không phải mạnh nhất thế giới này.
Thế nhưng trong lòng của hắn lại tồn tại nghi hoặc đối với kiếp trước xuất sinh của mình.
Thế nhưng giờ khắc này, Minh Nguyệt Tâm tựa hồ biết cái gì.
Thần tộc, bát đại cổ tộc.
Đây là chỗ gì.
Chẳng lẽ, kiếp trước mình có quan hệ với Thần tộc?
Trong lòng Mục Vân triệt để phiên giang đảo hải.
Hết thảy lộ ra không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng hết thảy xác minh tựa hồ có phần liên quan.
Hắn leo ra từ bên trong Táng Thần sơn mạch, sau khi bỏ mình, hồn phách còn lại một hơi, thân thể huyết mạch Mục Vân này được hồn phách hắn cải biến, dần dần phát sinh biến hóa quỷ dị, làm người hai đời, huyết mạch... Hoàn toàn khác biệt.
Lại thêm hắn một mực tu luyện Bất Diệt Huyết Điển.
Nhận biết về huyết mạch không còn ngây thơ vô tri.
Trong thời gian này, hết thảy rất có không hiểu chỗ.
- Khanh khách...
Minh Nguyệt Tâm nhìn thấy Mục Vân kích động, cười khanh khách, nói:
- Yên tâm đi, mục lang, chúng ta... Sẽ còn gặp lại.
- Nàng đừng đi, nói rõ ràng lại đi, dừng lại, đừng đi.
Mục Vân la lên, lại không cách nào ngăn cản Minh Nguyệt Tâm.
Bên trong đại điện, chỉ còn lại Mục Vân một người, trần như nhộng, bị trói buộc trên thạch bích...
- Ngân ngân... Mục Lang, người ta thế mà gọi ngươi là Mục lang đây...
Tiếng Quy Nhất ngân ngân cười để lộ ra biểu lộ xấu tính.
- Cút!
Mục Vân biệt khuất nói:
- Loại nữ nhân này, thuần túy là vì mình nhất thời hưởng lạc, đem lão tử ép khô.
Mục Vân nói ra câu này, quả nhiên là tức giận gào thét không thôi.
- Mau buông ta xuống!
- Không cần, ngươi bây giờ dùng lực liền có thể tránh thoát.
Y theo lời Quy Nhất nói, hai tay hai chân Mục Vân cùng nhau phát lực, dây thừng trói buộc quả nhiên cùng nhau cắt ra.
- Lực lượng của ta...
Mục Vân kinh ngạc không thôi, khoanh chân ngay tại chỗ, cảm thụ Tiên khí lưu chuyển bên trong cơ thể.
Bốn mươi chu thiên.
Cảnh giới tứ phẩm Nhân Tiên vận chuyển.
Mục Vân kinh ngạc không thôi.
- Đừng có gấp, ngươi lại quan sát thân thể bên trong bản thân!
Quy Nhất lên tiếng lần nữa.
Mục Vân nghe lời, xem xét bên trong thân thể của mình.
Vừa kiểm tra một lượt, Mục Vân phát hiện, bên trong thân thể của mình, vị trí phần bụng một đoàn lực lượng vô cùng thuần khiết đang chậm rãi xoay tròn, ngưng kết thành một vòng xoáy.
- Đây là...
- Có thể cung cấp ngươi luyện hóa, đề cao thực lực.
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Người ta hai lần chơi ngươi, một lần trợ giúp ngươi vượt qua sinh tử, một lần lại giúp ngươi đề thăng, trả lại cho ngươi chỗ tốt như thế lớn, ngươi còn không biết xấu hổ mắng nàng?
- Ta lại không có thèm.
Mục Vân hừ khẽ nói:
- Lão quy, ngươi thật đúng là không trượng nghĩa, nhìn ta bị người dùng sức mạnh cưỡng hiếp, ngươi thế mà không cứu ta.
- Tiểu tử ngươi, lúc trước cùng mỹ kiều nương ngươi hưởng thụ cá nước thân mật, còn không phải ném ta ở một bên, ta lúc ấy có cứng rắn xông mở bình chướng ngươi thiết trí, ngấp nghé cùng ngươi không?
- ...
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng không cách nào phản bác.
Một lần nữa mặc lên quần áo, Mục Vân đứng bên trong đại điện, nhìn đại điện trống rỗng, thở dài một hơi.
Chí bảo bên trong mười bảy cung điện, giờ khắc này, một kiện không rơi xuống, toàn bộ hết rồi.
Mục Vân chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng...
- Quy Nhất, theo ngươi thấy, hiện tại Minh Nguyệt Tâm đang làm gì?
- Ừm, ta xem chừng, nàng hẳn là nhận tổn thương cực lớn, cho nên mới sẽ chuyển thế trọng sinh, hiện tại, phải đi theo cùng ngươi không sai biệt lắm, một bước tìm lại tích lũy kiếp trước của mình, chuẩn bị trở lại đỉnh phong!
- Bất quá nha, người ta là thần, so với Tiên Vương nho nhỏ như ngươi đây muốn trở lại con đường đỉnh phong, quả thực là nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mục Vân nghe ra bên trong lời Quy Nhất nói nồng đậm xem thường.
- Minh Nguyệt Tâm này, xem ra không đơn giản, về sau phải đề phòng nàng, đời này, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng.
- Thứ không có tiền đồ.
Quy Nhất hừ hừ nói: - Ngươi phải nói, thời điểm lần sau gặp lại nàng, chính là ngươi dùng sức mạnh cưỡng hiếp lại nàng, để nàng không có chút phản kháng nào.
- ...
Mục Vân im lặng trợn trắng mắt, cuối cùng đáng tiếc nói:
- Những chí bảo này, xem ra không thuộc về ta.
- Tiểu tử ngươi, đạt được cơ duyên từ Minh Nguyệt Tâm, tương lai nhất định là tiền đồ vô lượng, muốn giống như nàng, ngươi là không thể nào, vẫn một bước thành thành thật thật từ từ mà đi lên đi.
- Ừm!
Ngược lại, Mục Vân nghĩ đến cái gì, mở lời:
- Quy Nhất, ngươi hẳn phải biết, bát đại cổ tộc Thần tộc?
- Ta mới không biết.
- Ngươi...
- Tốt cho Mục Vân ngươi, quả nhiên đang ở nơi này.
Mục Vân vừa định mở miệng tranh cãi một phen với Quy Nhất, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt tiếng quát vang lên, bên trong vách đá đại điện lần lượt xuất hiện từng thân ảnh.
Liễu Nhược Tâm, Bá Thiên, Bá Địa, Tập Chi Thâm, Thân Công Vũ mấy người xuất hiện ở đây.
Nhưng hiện tại, nhìn số lượng những người này lại ít đi không ít so với Mục Vân vừa rồi rời đi.
Xem ra bọn hắn chịu không ít khổ khi đi vào trong đường hầm.
Bất quá Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn bốn người an toàn xuất hiện, Mục Vân ngược lại thở dài một hơi.
Bá Thiên nhìn thấy Mục Vân, mở miệng quát:
- Ta biết tiểu tử ngươi không có lòng tốt, quả nhiên lén lút quay người trở về, thu sạch bảo bối.
Nghe đến lời này, sắc mặt Mục Vân lại phát lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận