Vô Thượng Thần Đế

Chương 1521: Đầy đủ chém giết các ngươi

Nếu hoàn toàn thuần thục, một kiếm này, hẳn có thể chém giết Bá Địa.
- Đáng tiếc...
Mục Vân ra một kiếm không thành, lui lại.
- Xú tiểu tử, thế mà giương đông kích tây, ta thấy ngươi đã tính toán từ rất lâu rồi.
- Ta tính toán thế nào mặt ta, không cần ngươi nhiều lời phiền lòng người.
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, Hắc Dận Kiếm đưa ngang trước người, nhìn bốn người Lâm Chi Tu, nói:
- Chúng ta đi!
Không nói hai lời, Mục Vân mang theo bốn người một đường thối lui đến tòa đại điện thứ ba.
Bá bá bá...
Năm thân ảnh bỗng nhiên biến mất.
Chạy rồi?
Liễu Nhược Tâm mấy người thất kinh.
Bọn hắn vốn cho rằng, Mục Vân sẽ ở chỗ này liều mạng, thế nhưng không nghĩ tới, Mục Vân cứ thế mà chạy mất...
- Truy!
Sắc mặt Bá Thiên phát lạnh, hạ lệnh.
Đám người xông ra.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Đuổi theo chứ sao nữa, nếu Mục Vân chạy mất, chúng ta chẳng phải chờ chết ở đây?
Đệ tử đảng phái khác và một ít không đảng phái, cũng một đường theo sát.
Mà lúc này, bước vào bên trong cung điện thứ ba, Mục Vân lại nói với bốn người Lâm Chi Tu:
- Các ngươi tới trước cửa lối đi chờ ta, ta giải quyết đám gia hỏa này sẽ đi tìm các ngươi, sau đó chúng ta tiến vào bên trong thông đạo.
- Mục huynh, chúng ta lưu lại cùng một chỗ với ngươi.
- Đúng, thể nào bỏ rơi ngươi.
Nhìn thấy bốn người chân thành tha thiết, trong lòng Mục Vân có chút ấm áp, Tiên giới thói đời nóng lạnh, hắn rất may mắn nhận biết bốn người Lâm Chi Tu.
- Các ngươi yên tâm là được.
Mục Vân lại vỗ vỗ bả vai bốn người, nói:
- Bằng vào bọn hắn? Căn bản không đả thương được ta.
- Sở dĩ để các ngươi rời đi là bởi vì các ngươi lưu lại nơi này, nếu bị bọn hắn người đông thế mạnh bao vây, ngược lại sẽ khiến cho ta có phần nhận cản chân cản tay, cho nên, các ngươi rời đi trước.
Mục Vân cười nói:
- Yên tâm, bây giờ ta không muốn chết đâu.
- Luân Hồi đảng, còn không có tiếp tục lớn mạnh mà!
Mục Vân mỉm cười, trong mắt đầy tự tin.
Thấy cảnh này, Lâm Chi Tu bốn người biết, Mục Vân đương nhiên có dự định của chính hắn.
Bốn người không còn ngăn cản, đều rời đi nơi đây.
- Chúng ta bốn người, nhất định sẽ cố gắng gấp trăm lần, đuổi kịp bước tiến của Vân huynh!
La Thành nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nói.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy, thực lực mình thấp, không thể giúp Mục Vân cái gì.
Thế nhưng một đường đi tới, Mục Vân lại chiếu cố huynh đệ bọn họ từng li từng tí.
Nếu không phải Mục Vân, huynh đệ bọn họ hai người giờ khắc này vẫn còn là nô lệ bên trong Ám Huyền thạch tràng, căn bản không có bất cứ cơ hội nào, có thể trở thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Hiện tại, vẫn là ở trong hầm mỏ tối tăm không mặt trời kia, từ từ vô hạn khai thác Nhân Dương Tinh Thạch.
Mục Vân cải biến cuộc đời huynh đệ bọn họ, nhưng bọn hắn lại không có cách nào vì Mục Vân xuất lực.
- Đúng, một đường đi tới, đều là Mục Vân trợ giúp chúng ta, chúng ta nhất định phải dốc hết toàn lực, đuổi kịp Mục huynh, trở thành phụ tá đắc lực của Mục huynh.
Phàm Vô Ngôn cũng thầm hạ quyết tâm.
Bốn người bọn họ, người nào không phải nhận ân huệ cực lớn của Mục Vân, nếu không, hiện tại vẫn là đệ tử tầng dưới chót không có tiếng tăm gì trong môn phái.
Trước mắt, bọn hắn là nhị phẩm Nhân Tiên, toàn bộ đều dựa vào Mục Vân chỉ đạo với tận hết năng lực tài bồi.
Mà Mục Vân chưa hề yêu cầu bọn hắn mạo hiểm, ngược lại mỗi lần xuất hiện nguy cơ, đều để bọn hắn rời đi trước.
Phần ân tình này, không phải một chữ Tạ vô cùng đơn giản đã có thể triệt tiêu.
Nội tâm bốn người bọn họ đều sáng tỏ.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân một trận pháp nhỏ trên vách tường tiến vào đại điện thứ ba.
Trận pháp này, đầy đủ ngăn cản những người kia một chút thời gian.
Ngay sau đó, hắn đi tới trong đại điện thứ tư, thiết trí trận pháp.
Tòa thứ năm!
Tòa thứ sáu!
Trọn vẹn đến tòa đại điện thứ bảy, Mục Vân mới dừng lại.
Đứng tại trung ương đại điện, lẳng lặng chờ đợi.
Vù vù...
Hai thân ảnh đồng thời xông phá trận pháp tòa đại điện thứ bảy, xuất hiện ở trước mắt Mục Vân.
Chính là Bá Thiên Bá Địa hai huynh đệ.
- Không tệ, sớm hơn một ít so với thời gian ta dự tính ước chừng nửa nén hương!
Nhìn thấy hai huynh đệ, Mục Vân khẽ nói:
- Nói cách khác, đợi bọn hắn toàn bộ đến nơi đây, nửa nén hương thời gian, đầy đủ.
Bá Thiên, Bá Địa hai huynh đệ giờ khắc này nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, còn đang lẳng lặng chờ đợi bọn hắn, cảm giác một tia dự cảm không ổn.
Chẳng lẽ, Mục Vân ở chỗ này chôn xuống mai phục gì chờ đợi bọn hắn?
- Đầy đủ rồi? Cái gì đầy đủ?
Bá Thiên nhìn Mục Vân, cẩn thận nói.
- Chém giết các ngươi, đầy đủ.
Mục Vân lại hơi hơi cười một tiếng, trong mắt đầy vẻ trêu tức, không cần nói cũng biết.
Chém giết?
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Bá Thiên Bá Địa hai huynh đệ cười lên ha hả.
Mục Vân muốn dựa vào sức một mình mình chém giết hai người bọn họ, thực sự quá buồn cười.
- Hảo, Mục Vân, bớt ở chỗ này thừa nước đục thả câu, nói cho chúng ta biết, bốn huynh đệ cá mè một lứa của ngươi đang trốn ở nơi nào? Có phải lại chuẩn bị thi triển trận pháp mèo ba chân để loay hoay giương đông kích tây cho ngươi?
Bá Địa mỉm cười, trong mắt đầy khinh miệt.
Lắc đầu, Mục Vân lại chậm rãi nâng lên cánh tay đang cầm Hắc Dận Kiếm, hắc mang chợt hiện, hai đạo kiếm văn vào giờ phút này lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt.
Cả người Mục Vân hiện tại cũng trở nên hoàn toàn khác biệt.
Trong thân thể của hắn có lực lượng cuồng bạo, không còn là tiên khí lưu chuyển, mà là Nguyên lực.
- Hai huynh đệ các ngươi, chí ít có thể chết cùng một chỗ, cho nên, thỏa mãn đi.
Mục Vân âm trầm cười một tiếng, nhếch miệng, trong lúc sợi tóc bay loạn, Hắc Dận Kiếm giết ra.
- Cửu U Toái Thương Khung.
Quét ngang một kiếm, Thập Tự Trảm sát lúc này không có bất kỳ hoa lệ gì, không có bất kỳ chiêu thức gì, chỉ có chém giết căn bản nhất.
Thập Tự Trảm, giờ khắc này, giết ra.
Thấy cảnh này, Bá Thiên Bá Địa hai huynh đệ sớm bắt đầu đánh trả.
Uy lực một kiếm kia, bọn hắn cũng có thể nhìn ra bảy tám phần.
Mục Vân lưu ở nơi đây, đương nhiên không phải vì chịu chết, mà là liều mạng một lần.
Bốn người Lâm Chi Tu đã không có ở nơi này, vậy bọn hắn cũng không cần lưu thủ.
Toàn lực đánh giết Mục Vân.
- Nhị đệ!
- Đến, đại ca.
Trong nháy mắt, trường kiếm trong tay hai người hội tụ vào nhau, một kiếm giết ra, thiên địa Tiên khí điên cuồng hội tụ, trong cơ thể hai người càng bộc phát ra lực đạo cường đại không gì sánh kịp.
Hai thanh cự kiếm giờ này giao hội thành thập tự xiên, công kích xuất hiện.
Nhưng, nhìn công kích cường hoành của huynh đệ hai người, đáy lòng Mục Vân lạnh lẽo.
Trong lòng của hắn tuy rõ ràng uy lực một kích này đến cùng như thế nào, thế nhưng có thể chém giết Bá Thiên, Bá Địa hay không, hắn căn bản không có nắm chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận