Vô Thượng Thần Đế

Chương 1543: Tại sao ta phải chạy

Ẩn nhẫn ẩn nhẫn, hắn không muốn đắc tội các đại đảng phái, thế nhưng giờ mà còn ẩn nhẫn, hắn sẽ thành con rùa đen.
Lúc này, bạo khởi giết người, mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nếu không muốn bị người ức hiếp, biện pháp tốt nhất chính là... Đánh những người muốn khi dễ ngươi cho đến khi không còn dám khi dễ ngươi mới thôi.
Thế giới của võ giả, nắm đấm mới là tiêu chuẩn giải quyết hết thảy vấn đề.
Lực lượng, mới là căn bản được tôn trọng.
- Cuồng đồ, chịu chết đi!
Mấy chục thân ảnh, từ phía trước vọt lên...
Bóng dáng Mục Vân xuyên ra, thân ảnh quỷ dị như một đạo quỷ mị.
Phốc phốc phốc...
Trong chớp nhoáng, từng tiếng đạo phốc phốc vang lên.
Hơn mười người xông ra, nhất thời có mấy thân ảnh biến thành thi thể.
Máu tươi, tích táp rơi xuống phanh phanh phanh đập lên mặt đất.
Thấy cảnh này, mọi người chấn kinh.
Đây là có chuyện gì?
Hơn mười người vây công Mục Vân, ngược lại để Mục Vân lách mình, trống rỗng thế mà giết mấy người.
Miểu sát!
Đây là thực lực gì cùng cảnh giới?
Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.
- Hiện tại, hối hận chưa?
Nhìn những người kia lộ ra ánh mắt rung động, Mục Vân lại cười một tiếng.
Trong nháy mắt, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Giết!
Đám người lần nữa xung phong.
Thế nhưng chuyện giống vậy lần nữa phát sinh.
Giờ khắc này, Mục Vân chém ra kiếm đạo, kiếm giới bao phủ, phàm là người bị hắn tỏa định, chỉ có một chữ - chết.
Thế nhưng phàm là người muốn khóa chặt hắn, đều hoàn toàn không tìm thấy mục tiêu.
Đây chính là Mục Vân hiện tại, Mục Vân đỉnh phong, Mục Vân triệt để phóng thích mình.
Tiếng lốp bốp, từng tiếng xé gió không ngừng vang lên, thế nhưng từng tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng vang lên.
- Chạy!
Giờ khắc này, đám người rốt cục phát hiện.
Mục Vân này, điên!
Không phải người điên, mà là thực lực điên.
Biểu hiện ra thực lực quả thực nghe rợn cả người.
Để người khó tin thôi à?
Không chỉ khó tin, mà là... Kinh dị.
- Mới vừa rồi là ngươi nói, ta nên bị giết hả?
Mục Vân nhắm chuẩn La Thiên Hành, xuất kiếm, lao thẳng tới La Thiên Hành.
La Thiên Hành muốn tránh né, thế nhưng bị kiếm giới của Mục Vân quay xung quanh, hắn nào có thể né tránh.
Kiếm khách, địa phương cường đại nhất chính là kiếm đạo.
Một khi kiếm giới xuất hiện, trừ phi đến tình trạng thực lực sai biệt đến mấy phẩm Nhân Tiên, nếu không căn bản không có khả năng chống lại.
Giờ khắc này, La Thiên Hành căn bản không có cách chống lại kiếm đạo của Mục Vân.
Đây chính là chỗ cường hoành của kiếm khách.
Mục Vân giờ này hóa thân Tu La, mà lại là Tu La lĩnh ngộ kiếm đạo kiếm.
- Chạy mau, đây là ma quỷ, chạy mau!
- Đào mệnh, mau trốn!
Trong chớp nhoáng chỉ còn lại mười mấy người.
Mà nội tâm mười mấy người này triệt để sụp đổ.
Mục Vân cường đại, căn bản không phải bọn hắn có thể chống lại.
Giờ này chỉ có chạy.
- Chạy cái gì?
Mục Vân nhìn đám người, nói:
- Không phải nói muốn lấy tính mạng của ta à?
Tiếng bá bá bá xé gió lên, mọi người nhất thời dọc theo thông đạo, tâm tình càng thêm nóng nảy hơn trước đó lao nhanh ra phía bên ngoài hang động.
Bọn hắn giờ khắc này triệt để sụp đổ.
Mục Vân cường đại vượt quá tưởng tượng.
Mà đây là Mục Vân mới vừa thể hiện ra lực lượng thôi căn bản nhất.
Ngũ phẩm Nhân Tiên, kiếm giới triệt để củng cố, Mục Vân giờ phút này thể hiện ra lực lượng hắn tăng lên trong khoảng thời gian này.
Lực lượng không thể địch nổi!
Nhìn từng đạo thân ảnh chạy trốn, khóe miệng Mục Vân lại nâng lên.
Nếu đã giết thành viên nhiều đảng phái như vậy, tự mình đắc tội tất cả mọi người.
Thế dứt khoát giết cho thống khoái.
- Ngươi thế nào không chạy?
Ngay khi Mục Vân vừa muốn đuổi theo, lại nhìn thấy một thân ảnh đứng ở một bên, có chút hăng hái nhìn náo nhiệt.
Chính là Triệu Thiên Minh!
Nhìn thấy Mục Vân hỏi thăm, Triệu Thiên Minh lại không nóng không vội.
- Ta tại sao phải chạy?
Triệu Thiên Minh lại hơi hơi cười nói:
- Vừa rồi chém giết, ta một câu đều không nói, Minh Thần đảng Minh Uyên chính là bị ta chém giết, sao ta lại liên thủ cùng Minh Thần đảng?
- Mà thiên hỏa cùng dị thủy đúng là hiếm thấy, thế nhưng lần này đại ca có ta dặn dò, không thể đối địch với một ít người.
- Không thể đối địch với một ít người?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Một ít người này không bao gồm Mục Vân ta?
- Ta làm sao biết!
Triệu Thiên Minh cũng ha ha cười nói:
- Dù sao, ta sẽ không đối địch với ngươi, mà ta biết chỗ ỷ lại của ngươi, giết bọn hắn, cho dù Thái Tử, Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Minh Uyên, đều muốn giết ngươi, nhưng ngươi lấy kiếm đạo là sẽ có thể sống sót.
- Bởi vì ngươi biết, Phái chủ không có khả năng để một thiên tài tuyệt thế kiếm khách thức tỉnh kiếm đạo bỏ mình, thậm chí sẽ thu làm tọa hạ đệ tử.
- Thế nhưng Mục Vân, ta phải nhắc nhở ngươi.
- Phái chủ ngàn năm trước thật thu một vị đệ tử lĩnh ngộ kiếm đạo, rất quan tâm, nhưng chính bởi vì như thế, cho nên đệ tử kiếm đạo kia mới bỏ mình.
- Cho nên từ đó về sau, Phái chủ nói, đời này, không còn thu đồ.
Đời này không còn thu đồ?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại sững sờ.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Hắn hiện tại sở dĩ dám làm ẩu, chém giết những người này, chính là làm tốt chuẩn bị, nếu đám người Thái Tử thật muốn giết hắn, hắn sẽ thể hiện ra thiên phú đầy đủ của mình, để Phái chủ động tâm.
Nhưng bây giờ, nếu là Phái chủ không quan tâm...
Hết thảy liền xong.
Nhìn thấy Mục Vân không lên tiếng, Triệu Thiên Minh cũng hơi hơi cười một tiếng, không nói nữa.
- Ta nói nhiều với ngươi như vậy được rồi, còn việc ngươi có thể hiểu rõ nhiều ít thì xem lĩnh ngộ của chính ngươi.
Triệu Thiên Minh lại lần nữa nói:
- Hiện tại thu tay lại, có lẽ còn kịp.
- Tới kịp?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại cười lên ha hả.
- Tới kịp? Thật tới kịp sao?
Mục Vân khua tay nói:
- Thôi thôi, ta lại mặc kệ, hôm nay tâm tình thông suốt, tâm niệm thông suốt, những người này, xem ta như sâu kiến, ta có cần nhân từ với bọn hắn? Con đường tu tiên, cho tới bây giờ đều tràn ngập gian nguy, nếu đây là một kiếp nạn của Mục Vân ta, vậy ta cứ dựa theo bản tâm của mình đối đãi!
Vừa dứt lời, Mục Vân bạo tẩu, bay ra.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, từng tiếng oanh minh vang lên, Mục Vân triệt để bạo tẩu.
Nếu không thể tránh né, hắn cần làm gì tránh, giết là được.
- Dựa theo bản tâm của mình đối đãi... Ha ha... Con đường tu luyện, ai không muốn như thế? Thế nhưng lại có bao nhiêu người có thể làm theo bản tâm của mình?
Triệu Thiên Minh mỉm cười, triển khai thân hình, rời đi nơi đây.
Lần này, hắn ngược lại muốn nhìn, Mục Vân sẽ chuẩn bị kết thúc như thế nào.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài thông đạo, dưới đáy hố đá to lớn, các đệ tử Diệp hệ đang nương tựa lẫn nhau, lấy ưu thế số đông áp chế gắt gao những hỏa thú kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận