Vô Thượng Thần Đế

Chương 1550: Nữ nhân của Mục Vân?

- Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, thu Mục Vân kia làm đồ đệ, hiện tại, ngươi có thể thả ta ra rồi chứ?
Gương mặt Diệp Cô Tuyết mang theo mồ hôi, thân ảnh nhất thời xốp xuống tới, hữu khí vô lực nói.
- Đương nhiên có thể!
Ở trước người nàng, một đạo thân ảnh tịnh lệ người mang hoa phục, váy kéo dài sau lưng, xoay người lại.
Chính là Minh Nguyệt Tâm.
Giờ khắc này nhìn Minh Nguyệt Tâm như nữ hoàng cao ngạo lạnh lùng.
Bàn tay vung lên, mỉm cười trên mặt Minh Nguyệt Tâm càng sâu.
Diệp Cô Tuyết nhìn nụ cười kia lại cảm giác, giống như là ý cười trí mạng.
Nữ nhân này, thực sự đáng sợ.
- Ngươi đến cùng là ai?
Nhìn nữ tử trước người, Diệp Cô Tuyết khó hiểu hỏi.
- Ta?
Minh Nguyệt Tâm khẽ cười nói:
- Ta là một người ngươi không cách nào trêu chọc, mà ta còn là nữ nhân của vị đệ tử kia của ngươi.
Nữ nhân của Mục Vân?
Diệp Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Minh Nguyệt Tâm lại lần nữa nói:
- Hiện tại ngươi thu Mục Vân làm đồ đệ, hắn xem như đồ nhi của ngươi, ta đương nhiên cũng nên theo hắn gọi một tiếng sư tôn mới đúng.
- Bất quá, con người ta không có nhiều tật xấu như vậy.
- Hiện tại, ta lại dặn dò ngươi ba chuyện.
- Chuyện gì?
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết khẩn trương.
Chính là nữ nhân này, vừa rồi, nàng căn bản không có lực phản kháng.
Thậm chí nàng ngay cả nữ nhân này như thế nào xuất hiện cũng không biết.
Khủng bố, cường đại, cường đại đến nàng là Địa Tiên đều không thể phản kháng.
- Chuyện thứ nhất, chiếu cố tốt đệ tử thứ tám này của ngươi, cũng đừng giống như trước đó, trơ mắt nhìn hắn chết.
- Chuyện thứ hai, trợ giúp hắn tăng thực lực lên, hết tất cả khả năng.
- Chuyện thứ ba, chính là... Cho dù ngươi chết, hắn cũng không thể chết, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.
Ba chuyện, nghe qua tựa hồ là một việc.
Trợ giúp Mục Vân tăng thực lực lên, bảo hộ Mục Vân.
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết biết, vị nữ tử vô cùng cường đại này và Mục Vân có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Nhưng Mục Vân chỉ là một ngũ phẩm Nhân Tiên, làm sao có thể thân quen với nữ tử như thế cường đại chứ?
- Tốt rồi, ba chuyện này đối với ngươi mà nói, ta nghĩ cũng là chuyện rất đơn giản nhỉ?
Minh Nguyệt Tâm hé miệng cười nói:
- Trước khi đi, ta vẫn rất muốn nhìn hắn một chút, bất quá để hắn phát hiện là ta ra mặt, sợ rằng sẽ rất không cao hứng, thôi.
- À, đúng, tuyệt đối không thể nói cho hắn, chuyện này, nếu không... Ngươi chết.
Mỉm cười, lại làm cho người cảm thấy băng lãnh thấu xương.
Nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm muốn rời khỏi nơi đây, Diệp Cô Tuyết đột nhiên lại lần nữa lấy dũng khí hỏi.
- Ngươi đến cùng là ai?
- Ta?
Minh Nguyệt Tâm cười khanh khách nói:
- Ta cũng không biết ta là ai, ta chỉ biết, ta là một người... Nữ nhân thích dùng sức mạnh đối với hắn.
Minh Nguyệt Tâm vừa dứt lời, cả người biến mất tại chỗ.
Giờ khắc này, Diệp Cô Tuyết mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, phía sau lưng của mình sớm đã bị mồ hôi thấm ướt.
Tiếng bá bá bá xé gió lên, cùng lúc đó, bên trong đại điện, hai thân ảnh, phá không mà tới.
Hai người này chính là Thái Tử và Lâm Nhất Thâm hai người.
- Phái chủ!
- Phái chủ!
Trong nháy mắt hai thân ảnh tiến vào bên trong đại điện đã nhìn Diệp Cô Tuyết, trong mắt tràn ngập lo lắng.
- Phái chủ, Mục Vân kẻ này chém giết đồng môn, thực sự là tội ác tày trời, không thể tha thứ.
Lâm Nhất Thâm vô cùng đau đớn nói.
- Im miệng!
Diệp Cô Tuyết quát:
- Lâm trưởng lão, ngươi cho rằng ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì? Tôn nhi ngươi gây hấn gây chuyện, bị Mục Vân giết chết, trước khi tiến vào Ngự Thần đại lục, ngươi đi tìm Trần Kiệu mấy người, để bọn hắn trong bóng tối hạ thủ, chém giết Mục Vân.
- Chớ có lấy cái gì tông quy củ môn nói chuyện cùng ta, nếu dựa theo quy củ tông môn, Lâm Nhất Thâm ngươi sớm đã bị thu lại chức vị trưởng lão.
Nghe đến lời này, Lâm Nhất Thâm bị cản trở về.
- Phái chủ, người đáp ứng ta, lần này giúp ta đột phá cảnh giới Địa Tiên, người đã nói, ban cho ta lần vận may này.
Thái Tử giờ phút này kích động lên tiếng.
- Thái Tử!
Diệp Cô Tuyết lần nữa mở lời:
- Chuyện này, ta giúp không được ngươi, tiềm lực của Mục Vân, ngươi không thể giết hắn, mà hắn dung hợp bốn loại thiên hỏa, tam loại dị thủy, còn dùng ý niệm của mình khống chết điều khiển, nếu hắn chết, thiên hỏa vong, dị thủy vong, ngươi căn bản cái gì cũng không chiếm được.
- Ta có thể...
- Được rồi, đừng nói nữa!
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Mục Vân tấn thăng hàng ngũ đệ tử hạch tâm, mà lại là đệ tử vị trí thứ tám của Diệp Cô Tuyết ta, chính là tọa hạ đệ tử, các ngươi ngày sau, không được động nửa phần ý đồ xấu, để ta biết, nghiêm trị không tha.
Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, Thái Tử nghẹn họng nhìn trân trối.
Diệp Cô Tuyết nói lời này chính là trăm phần trăm thiên vị Mục Vân.
- Lui ra đi!
Không đợi hai người mở miệng, Diệp Cô Tuyết mang theo chút mỏi mệt phất phất tay.
Trong lòng của nàng cũng rất bực bội.
Chuyện diễn ra để nàng cũng không nghĩ tới sẽ phát triển đến trình độ hiện tại.
Thế nhưng giờ phút này, tựa hồ chỉ có như thế kết quả.
Trong nháy mắt, Thái Tử và Lâm Nhất Thâm hai người rời khỏi đại điện.
- Thái Tử, chuyện này, cứ như vậy xong rồi?
- Cứ như vậy xong rồi?
Tiếng nói Thái Tử của mang theo một tia băng lãnh, nói:
- Làm sao có thể cứ như vậy bỏ qua.
- Mục Vân này chính là khế cơ để ta bước vào tới Địa tiên, ta không có khả năng buông tha cho hắn.
- Tốt!
Lâm Nhất Thâm cũng cười lạnh nói:
- Người này không chết, trong lòng Lâm Nhất Thâm ta cũng khó mà bình tĩnh, đã như vậy, ta nghĩ rất nhiều chuyện, ta và Thái Tử ngươi có thể hợp tác.
- Lâm trưởng lão có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là cực tốt.
Sắc mặt Thái Tử phát lạnh, quay người rời đi.
Chuyện hôm nay, hết thảy lộ ra quá quỷ dị.
Căn bản khó mà để người ta lý giải.
Diệp Cô Tuyết cử động khác thường, thực sự để Thái Tử khó mà tiếp nhận.
Nhưng cũng nói rõ, trong đáy lòng Diệp Cô Tuyết muốn nâng đỡ Mục Vân.
Đây là điều Thái Tử tuyệt đối không thể chịu đựng.
- Tranh với ta, Mục Vân, ngươi vẫn còn quá non, hạch tâm đệ tử, tọa hạ đệ tử, ngươi cho rằng, xưng hào như thế có thể giữ được mệnh của ngươi?
Mà đổi thành một bên, nhìn thấy Thái Tử rời đi, trong mắt Lâm Nhất Thâm cũng lướt qua một tia sát cơ.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, chết chắc!
Khóe miệng Lâm Nhất Thâm mang theo nụ cười âm lãnh nói:
- Ta sẽ không để cho ngươi trưởng thành, nhất định sẽ không.
Trong chớp nhoáng, Lâm Nhất Thâm cùng Thái Tử xem như triệt để ghi hận Mục Vân.
Trong nháy mắt, chuyện phát sinh ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái sớm đã truyền đi xôn xao.
Đại sự như vậy, muốn không biết cũng khó.
Mục Vân cái tên này, cũng là tồn tại chạm tay thôi đã có thể bỏng.
Một ngày này, Mục Vân vừa mới tu luyện hoàn thành, định tìm đến Lâm Chi Tu bốn người, thương thảo một ít chuyện quan trọng, ngoài động phủ, lần lượt từng thân ảnh đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận