Vô Thượng Thần Đế

Chương 1552: Gặp mặt sư tôn

La Thành cùng La Vân hai người, theo hắn thời gian dài nhất, đáng tiếc, Vô Cực Ngạo Thiên bỏ mình, nếu Vô Cực Ngạo Thiên còn ở đó, sẽ là giúp đỡ đắc lực nhất của hắn.
Chỉ là trước mắt, không có thời gian đi đáng tiếc.
- Lâm Nhất Thâm, Lâm Phong đã là trả giá đắt cho hành vi của hắn, kế tiếp, chính là ngươi!
Trong lòng Mục Vân yên lặng lẩm bẩm.
Bất quá hiện tại, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là chỉnh đốn tốt sơn phong của mình.
Hiện tại, mặc dù tấn thăng đến tọa hạ đệ tử, có thể là tồn tại hô phong hoán vũ trong tông môn, thế nhưng cảnh giới Mục Vân vẻn vẹn chỉ là ngũ phẩm Nhân Tiên.
Cảnh giới cỡ này, những hạch tâm đệ tử căn bản sẽ không phục hắn, ở bên trong ngọn núi này, không người dám trêu chọc hắn, thế nhưng ra khỏi sơn phong của mình, hết thảy khó nói chắc.
Mục Vân cũng hiểu rõ đạo lý.
An bài hết thảy thỏa đáng, Mục Vân phi thân, bước vào đỉnh núi.
Ngay khi Mục Vân vừa mới đến đỉnh núi, trong quảng trường trên đỉnh núi xuất hiện một đạo thân ảnh thanh tú động lòng người, hai tay khoanh ở trước người, nhìn về phía phương xa, tựa hồ đang đợi hắn.
- Tham kiến Phái chủ!
Mục Vân chắp tay hành lễ, cung kính nói.
Người này chính là Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái - Diệp Cô Tuyết.
Chuyện liên quan tới Diệp Cô Tuyết, Mục Vân biết rất ít, thậm chí người bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái biết đều vô cùng ít ỏi.
Chỉ biết Phái chủ bọn hắn khai sáng Nhất Diệp kiếm phái ở bên trong Nam Cực chi địa, tự mình trở thành Phái chủ, lúc đối mặt với Thông Thiên kiếm phái, Tẩy Kiếm Các, Tinh Nguyệt kiếm phủ, Cửu Trọng môn tứ đại Phàm Thiết cấp thế lực, vẫn có thể kiên trì nổi, khiến cho Nhất Diệp kiếm phái trở thành Phàm Thiết cấp thế lực thứ năm.
Thành tựu này, không người có thể so.
Diệp Cô Tuyết nhất thời cũng trở thành hạng người thanh danh hiển hách.
Hiện tại Nhất Diệp kiếm phái càng một mực cắm rễ bên trong Nam Cực chi địa, khiến cho tứ đại Phàm Thiết cấp thế lực được Thiên Kiếm lâu quản hạt biến thành ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực.
- Đứng lên đi!
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, lạnh nhạt nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tọa hạ đệ tử của bản tọa, một ít lời, ta nhất định phải nói cho ngươi.
- Sư tôn xin phân phó.
- Thứ nhất, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, người muốn đối phó ngươi không ít, bọn hắn không dám công khai, thế nhưng làm ngầm, bọn hắn lại là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. –
- Ngươi phải cẩn thận, ở bên ngoài, có ta ở đây, bọn hắn không dám, vụng trộm, bọn hắn động thủ, ta biết, nhất định nghiêm trị, ta nếu không biết, ngươi nhất định phải bảo trụ mệnh của mình.
- Thứ hai, hiện tại ngươi mặc dù là tọa hạ đệ tử của ta, thế nhưng cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, không thể tự vệ, cho nên tận lực đừng đi ra khỏi Nhất Diệp kiếm phái.
- Thứ ba, năm năm sau, chính là một lần đại giao phong của ngũ đại môn phái, sẽ chọn ra đỉnh tiêm đệ tử kiệt xuất nhất trong môn phái, tiến hành so tài, để quyết định quyền khai thác Ám Huyền thạch tràng, cho nên, trong vòng năm năm, ta hi vọng ngươi có thể trưởng thành thành nhân tài như Thái Tử, Chiến Thiên Linh bọn hắn, có thể một mình gánh vác một phương.
Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, nhìn Mục Vân, chậm rãi nói:
- Ba chuyện này, ngươi có gì dị nghị không?
Ba chuyện?
Tổng kết qua, tựa hồ là hai kiện.
Thứ nhất, bảo trụ mạng của mình, thứ hai, tăng thực lực lên.
- Đệ tử hiểu rõ!
- Ừm!
Diệp Cô Tuyết gật đầu nói:
- Ngày sau bên trên kiếm đạo một đường, có vấn đề gì, có thể nói rõ với ta, ta có thể chỉ đạo ngươi, một mai không gian giới chỉ này chính là trung phẩm Tiên khí, tồn trữ không gian một trăm mét khối, bên trong có một chút vật liệu cần dùng cho tu luyện, ngươi bây giờ đang ở cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, những vật này, hẳn là có thể trợ giúp cho ngươi.
- Đa tạ sư tôn.
- Không cần tạ ta.
Diệp Cô Tuyết xoay người, đánh giá Mục Vân, nói:
- Đây hết thảy đều là ngươi nên có, nếu có một ngày, ngươi có thể vượt qua Thái Tử bọn hắn, Nhất Diệp kiếm phái, ngươi làm Phái chủ, cũng không phải không thể.
Diệp Cô Tuyết nói lời này phát ra từ phế phủ.
Dưới tình huống chính là nàng nhất định phải cam đoan Mục Vân còn sống.
Đã như vậy, đổi một loại tư thái, chẳng phải càng tốt hơn.
Mục Vân lĩnh ngộ kiếm đạo, ngưng kết kiếm giới, thực lực được đề thăng to lớn.
Tiến vào Nhất Diệp kiếm phái ngắn ngủi thời gian một năm, đã tấn thăng đến cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
Mình bồi dưỡng hắn, cũng không phải không thể.
Mà có thể để cho vị kia hài lòng, cớ sao mà không làm.
Nếu như Mục Vân thật vượt qua Thái Tử mấy người, đưa Nhất Diệp kiếm phái cho hắn quản lý, chưa chắc không thể.
- Đa tạ sư tôn.
Diệp Cô Tuyết nhẹ gật đầu, nhìn Mục Vân, thân ảnh lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy gì nữa.
Thẳng đến Diệp Cô Tuyết rời đi một hồi, Mục Vân mới tỉnh táo lại.
Rất kỳ quái!
Lần đầu nhìn thấy Diệp Cô Tuyết, trong lòng Mục Vân chỉ cảm giác kỳ quái, ánh mắt Diệp Cô Tuyết nhìn hắn, tựa hồ... Giống ánh mắt nhìn kỹ nam nhân.
- Chẳng lẽ coi trọng ta rồi?
Mục Vân hơi sững sờ, cười khổ lắc đầu, tiến vào bên trong cung điện.
Đại điện tráng lệ, hai bên là từng cột đá cao lớn trăm mét ngạo nghễ đứng sững.
Trung ương đại điện, một ghế đá cao tới mấy chục mét, nhìn uy phong lẫm liệt, nhìn một cái cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
- Xem ra, khoảng thời gian này cần phải ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt một phen!
Mục Vân phi thân bay lên, ngồi ngay ngắn ở phía trên ghế đá.
Trong chớp nhoáng, hắn thậm chí sinh ra một cỗ ảo giác, mình tựa hồ trở lại vạn năm trước, phía trên cửu thiên ngân hà, bên trong Vân Minh.
Hắn một bước đạp lên vương tọa, đúng là như thế, tiếp nhận đến hàng vạn mà tính thành viên Vân Minh triều bái.
Tứ đại hộ pháp, một đời Đan Tiên, thần thú Thần Long, hết thảy, giống như hôm qua.
- Nhanh, rất nhanh...
Mục Vân dứt bỏ ý nghĩ bên trong não hải, hờ hững nói.
- Xem trước một chút vị sư tôn cổ quái này cho mình những vật tốt gì!
Mục Vân nói rồi ý niệm tiến vào trong không gian giới chỉ, bắt đầu nhìn bảo bối Diệp Cô Tuyết đưa cho mình.
Tốt xấu gì cũng là Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái, hẳn là sẽ không quá hẹp hòi...
Bên này, Mục Vân vui vẻ, một bên khác lại có người dị thường ảo não.
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, bên trong một đại điện u ám, một thân ảnh người mang hắc bào, oán giận không thôi.
- Minh Tà chết rồi, vậy các ngươi vì cái gì còn sống?
Thân ảnh toàn thân hắc bào, khóe mắt mang hoa văn màu đen, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
- Đảng tụ bớt giận.
Một tên đệ tử run run rẩy rẩy nói:
- Minh Tà sư huynh ban đầu muốn cướp giết Ngũ Diệp đảng Triệu Thiên Minh, thế nhưng nửa đường giết ra một Mục Vân, hai người liên thủ, giết chết Minh Tà.
- Mục Vân, lại là Mục Vân này.
Minh Uyên oán giận không thôi.
- Ta cực khổ, cố gắng tu hành, muốn trở thành tọa hạ đệ tử của Phái chủ, thế nhưng Phái chủ nói sẽ không thu lấy bất kỳ kẻ nào làm đệ tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại thu Mục Vân, tiểu tử này, đến cùng có lai lịch thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận