Vô Thượng Thần Đế

Chương 1557: Thần phục với ta

Bàn tay vung lên, xuất kích.
- Bá Vương Quyền!
Quyền phong gào thét, nam tử mặt chữ quốc tránh đi, nhưng khi vừa quay người lại, một kiếm lại đưa ngang trước người, cắt cổ.
Một màn này phát sinh thực sự quá nhanh, hai người còn lại căn bản không có kịp phản ứng.
Bọn hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, lúc đầu tiếp nhận nhiệm vụ này là nghĩ kiếm bộn từ trên người Mục Vân, nhưng bây giờ, thế mà triệt để bị Mục Vân phản sát.
Hai thân ảnh hoảng hốt chạy bừa, một trái một phải, chạy trốn.
- Chạy cái gì đây?
Nhìn hai thân ảnh chạy trốn, bóng dáng Mục Vân lần nữa xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
- Đừng có giết ta, đừng có giết ta, chúng ta chỉ là phụng mệnh lệnh của Thái Tử, không có ý đối địch với ngươi.
- Thái Tử à...
Thổi phù một tiếng, Mục Vân chặn giết hai người còn thừa, thu hồi Hắc Dận Kiếm, dưới bóng đêm, trên mặt lộ ra ý cười âm trầm.
- Xem ra, oán niệm của Thái Tử đối với ta, rất lớn, chỉ là... Ngươi không tự xuất thủ, muốn giết ta, rất khó đấy.
Mục Vân vừa dứt lời, thân ảnh lóe lên, biến mất ở trong màn đêm.
Lần này hắn đến tôi luyện tu vi của mình, thuận tiện dẫn xuất một ít người ngo ngoe muốn động.
Bất quá, lần này giết mấy người, ngày sau, nhất định sẽ không là đệ tử cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên.
Bây giờ rời khỏi nơi đây, né tránh một ít người khác có ý dò xét, mới là quan trọng nhất.
Lại lần tiến thêm vào sâu trong rừng mấy chục dặm, tối nay Mục Vân cũng không tính chém giết tiên thú, mà tìm một nơi, ngồi xếp bằng, nhắm mắt trầm tư.
Một đêm không có xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai, sáng sớm, bóng dáng Mục Vân xuất hiện ở trong dãy núi.
Bờ sông, một đám ngũ phẩm phàm cấp tiên thú Song Đà Loa Liệt Mã tĩnh mịch đứng bên bờ sông uống nước.
Tiên thú có thể tùy ý hóa thành hình người, thế nhưng dưới tình huống bình thường, vẫn bảo trì hình thái lúc đầu của mình, làm chuyện gì đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Chỉ là, một đám Song Đà Loa Liệt Mã ở chỗ này uống nước, một thân ảnh cũng chậm rãi đi tới, đi tới đối diện bờ sông, cúi người xuống, rửa mặt.
Tê...
Bên trong đàn ngựa, đầu lĩnh nhìn thấy một nhân loại thế mà xâm nhập đến lãnh địa của mình, không chút kiêng kỵ rửa mặt, phát ra hơi thở trầm thấp, lên tiếng.
- Nhân loại đáng chết, từ nơi này lăn đi.
Tiếng trầm thấp vang lên, liệt mã đầu lĩnh nhìn thân ảnh kia, phẫn nộ nói.
Nghe đến lời này, nam tử thân mang quần áo màu mực lại hơi hơi đứng dậy.
- Hô... Rửa cái mặt, thật đúng là dễ chịu, hôm nay đi săn, liền bắt đầu từ các ngươi đi!
Một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện, Mục Vân đứng bên bờ sông, nhìn mấy chục con Song Đà Loa Liệt Mã đối diện, khẽ mỉm cười nói:
- Các ngươi là nguyện ý thần phục với ta, hay là nguyện ý chết?
- Thần phục?
Nghe thấy Mục Vân nói lời phách lối cuồng vọng, bên trong đàn ngựa truyền đến từng tiếng tê tê đùa cợt.
Trường kiếm của Mục Vân ra khỏi vỏ.
- Không nguyện ý thần phục sao? Đó chính là chết.
Mục Vân vừa dứt lời, thân ảnh giẫm qua mặt nước, rơi xuống bờ sông đối diện, xuất hiện trước bầy liệt mã.
Một kiếm giết ra, cổ tay Mục Vân chuyển một cái, kiếm ra im ắng, kiếm khí lại có tiếng.
Hưu...
Tiếng xé gió vào giờ phút này vang lên, cả người Mục Vân nhất thời đi theo Hắc Dận Kiếm lướt đi.
- Muốn chết!
Nhìn thấy Mục Vân thật dám chém giết tới, đàn ngựa thay đổi thành hình người, từng người thân hình cao lớn, hình thể khôi ngô, bộ dáng tuấn lãng.
Mà quan trọng nhất là, trong tay những người này còn Tiên khí cầm đủ loại kiểu dáng.
Thậm chí Tiên khí trong tay mấy tên cầm đầu rõ ràng là cấp bậc trung phẩm.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng hiểu rõ.
Bên trong Bích Lạc tiên sơn, quanh năm suốt tháng, đệ tử từng môn phái tiến vào nơi này tôi luyện thực lực mình.
Chỉ là tiên thú trong này, một ít là con mồi bị bắn giết, thế nhưng một ít lại là thợ săn bắn giết những đệ tử kia.
Thân phận thợ săn và con mồi, cũng chỉ thay đổi ở trong một sớm một chiều mà thôi.
Nhìn thấy kia hơn mười người vây tới, ánh mắt Mục Vân lộ ra một tia khinh miệt.
- Xem ra các ngươi quả nhiên không biết ai mới là con mồi, ai mới là thợ săn.
Mắt thấy cảnh này, Mục Vân cũng không khách khí, xuất kiếm giết ra.
Phốc phốc phốc phốc...
Bóng dáng Mục Vân xung phong bên trong đám Song Đà Loa Liệt Mã, không lưu tình chút nào.
Song Đà Loa Liệt Mã, bản thân huyết mạch phàm cấp tiên thú, thực lực tại ngũ phẩm Nhân Tiên, những con vị thành niên nhiều lắm xem như là cảnh giới nhất phẩm, nhị phẩm Nhân Tiên.
Chỉ dựa vào những tên thành niên kia căn bản không có cách ngăn cản Mục Vân xung kích bộ.
Chỉ là lúc này, Mục Vân cũng không muốn giết tuyệt hết bầy Song Đà Loa Liệt Mã.
Hiện tại hắn có sơn phong của mình, phía trên sơn phong gieo trồng tiên thảo, tiên hoa, chăn nuôi một ít tiên thú, đều cần thiết.
Song Đà Loa Liệt Mã, với tư cách phương tiện giao thông, rất thích hợp.
Song Đà Loa Liệt Mã, cao tới ba mét, dáng người mạnh mẽ không nói, trên lưng sinh trưởng hai cái bướu giống như bướu của lạc đà, để cho võ giả ngồi ở phía trên cảm giác vô cùng thoải mái.
Mà gia hỏa này có tốc độ cực nhanh, so với võ giả ngũ phẩm Nhân Tiên bình thường, tốc độ nhanh hơn nửa lần.
Cho nên Mục Vân mới có ý nghĩ thu phục những tiên thú này.
Nhưng đám gia hỏa này không thấy chút máu, sẽ không trung thực xuống.
Đối mặt mấy tên, Mục Vân sẽ chém giết mấy tên Song Đà Loa Liệt Mã cường hoành, lần này, đầu liệt mã lĩnh trung thực xuống.
- Chậm rãi chậm đã!
Liệt mã đầu lĩnh hóa thành hình ngựa, hai đầu gối uốn lượn quỳ xuống đất, cúi thấp cái đầu cao ngạo nói:
- Chúng ta nguyện ý thần phục.
Hiện thực bày ở trước mắt, không thần phục, chính là chết.
Tiên thú rất coi trọng sinh tử của mình.
- Sớm như thế này chẳng phải được rồi sao?
Mục Vân nhìn đầu lĩnh kia, chậm rãi nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi ký kết khế ước muốn mạng gì, sẽ chỉ ký kết huyết mạch quản hạt cùng các ngươi, để các ngươi không còn phản loạn, làm việc cho ta, một khi ta cường đại, các ngươi cũng sẽ càng thêm cường đại, tương lai đột phá huyết mạch phàm cấp ràng buộc, tiến giai huyết mạch địa cấp, cũng không phải không có khả năng.
- Ký kết khế ước huyết mạch?
Đầu lĩnh Song Đà Loa Liệt Mã ngẩn người.
- Ừm, khế ước như thế, trên trời dưới đất, chỉ sợ chỉ có một mình ta biết, các ngươi cũng đừng nghĩ mưu toan tự hành phá giải, nếu bị ta cảm giác được, chém giết.
Liệt mã đầu lĩnh giờ phút này căn bản không dám phản kháng, quỳ xuống, thành thành thật thật.
Mục Vân hài lòng nhẹ gật đầu, một tay đánh ra.
Hắn ngưng kết đương nhiên là Sinh Tử Ám Ấn, loại ấn pháp này, chính là hắn tình cờ biết được từ phía trên một cổ tịch.
Nhưng lời hắn nói cũng không phải nói dối, đúng là có thể xưng trên trời dưới đất, chỉ hắn biết được.
Cách đây mấy năm, thời điểm hàng phục Tạ Thanh con rắn vô lại kia chính là dựa vào ấn pháp này.
Bất quá về sau, cùng Tạ Thanh trở thành huynh đệ sinh tử, ấn pháp này cũng bị hắn phá.
Hiện tại, Mục Vân phát hiện mình càng hiểu sâu về huyết mạch, lại phối hợp ấn pháp bực này, thực sự kết hợp hoàn mỹ xinh đẹp, thuận buồm xuôi gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận