Vô Thượng Thần Đế

Chương 1561: Kéo!

- Nhưng nơi này, đúng là tồn tại rất nhiều địa phương không thể tưởng tượng nổi, còn có rất nhiều... Bí bảo.
- Chúng ta vốn phát hiện bên trong thung lũng có một khu vực quỷ dị, thế nhưng bởi vì bên trong sơn cốc tồn tại Hắc Ám Thiên Lang, cho nên chúng ta không cách nào tiến vào bên trong điều tra, thực lực của ngươi...
Hoán Thanh Sa nói đến chỗ này, dừng một chút.
- Hắc ám Thiên Lang sao?
Mục Vân gật đầu nói:
- Ta hẳn là có thể ứng phó được.
Nhưng nhìn mấy người, Mục Vân lại hơi hơi cười nói:
- Nhưng loại chuyện này, các ngươi không tìm các sư huynh sư tỷ trong tông môn của mình, tìm ta, chẳng lẽ không sợ ta... Nuốt hết thảy bảo bối sao?
- Chúng ta đương nhiên đã tìm.
Lạc Kiếm Tuyết cười khổ nói:
- Bất quá vượt qua cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên, chúng ta cũng không dám tìm bọn hắn, nếu không một chút chỗ tốt cũng không vớt được, cho nên tìm mấy vị sư huynh sư tỷ cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
- Nhưng năng lực có hạn, cho nên cần lôi kéo ngươi theo cùng một chỗ.
Nghe đến lời này, Mục Vân sáng tỏ.
Mấy người bọn họ cũng không phải tin tưởng mình, chỉ là suy nghĩ nhiều một phần lực lượng, khả năng thành công lớn hơn một chút.
Mà cho dù hắn có tâm tư muốn nuốt vào bảo vật hết thảy, đoán chừng những sư huynh các sư tỷ của bọn hắn cũng quả quyết không đáp ứng, mình một người, song quyền khó địch bốn tay.
Những người này, xem ra đều đã nghĩ kỹ.
- Không có vấn đề.
Nhìn mấy người, Mục Vân gật đầu nói:
- Nếu quả thật có chỗ tốt gì, ta sẽ chỉ cầm lấy một phần mình nên có, dù sao các ngươi người đông thế mạnh, ta không có khả năng liều lĩnh.
- Đã như vậy, chúng ta bây giờ lên đường.
- Gấp gáp như vậy?
- Ừm, chúng ta mời tới các sư huynh sư tỷ, đã là trên đường.
- Có thể!
Mục Vân ném thú hạch cho Tiểu Thất, theo một đám mười mấy người tiếp tục tiến lên vào chỗ sâu.
Bích Lạc tiên sơn vốn là một địa phương tràn ngập truyền kỳ.
Tại nơi này, có khả năng một lần tình cờ phát hiện một nơi chính là di chỉ một tông môn trước kia.
Nhưng cũng có thể là, một lần tình cờ phát hiện, chính là một khu vực nhất định tử vong.
Làm tu tiên giả, kỳ ngộ và nguy hiểm đi theo song song, tất cả mọi người cũng đều hiểu rõ điểm này.
Mấy người ở đây, có ai không phải nghĩ đến đây tìm kiếm kỳ ngộ, đột phá.
- Mục huynh, ngươi hơn một năm nay nhìn qua tựa hồ cảnh giới đề thăng cấp tốc, chỉ sợ có kỳ ngộ rất lớn?
- Kỳ ngộ chưa nói tới, bất quá may mắn mà thôi.
Đối mặt Lạc Kiếm Tuyết thăm dò, Mục Vân mới sẽ không ngốc mà nói cho nữ nhân này, thực lực mình đề thăng đến cùng là một chuyện thế nào.
Nhìn thấy Mục Vân không muốn nhiều lời, Lạc Kiếm Tuyết cũng không hỏi nhiều.
Không bao lâu, một nhóm mười mấy người xuất hiện trước một sơn cốc.
Chờ đợi một lát, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Từng tiếng xé gió rơi xuống, ước chừng lại có hơn mười thân ảnh xuất hiện.
Mười mấy người này, xa xa nhìn qua, khí tức thì mạnh hơn đám người Lạc Kiếm Tuyết không ít.
Cơ hồ đều là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
Trong đó càng có một người đến cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên.
Mười mấy người, hoặc ba hoặc hai đứng chung một chỗ, đi tới chỗ của mấy người.
- Minh Hạo sư huynh!
Lạc Kiếm Tuyết nhìn thấy ba người trong đó, đi ra phía trước, chào hỏi với nam tử cầm đầu một tên thân mang trường sam màu trắng, Tiên khí bồng bềnh.
- Ừm, Lạc sư muội, ta không có tới muộn chứ?-
Minh Hạo nhìn Lạc Kiếm Tuyết, trong mắt xuất hiện một tia ý cười, nói.
- Không có, chúng ta cũng vừa tới, phiền phức Minh Hạo sư huynh.
- Nào có, chuyện của Lạc sư muội, ta đương nhiên cúc cung tận tụy.
Mà đổi thành một bên, Hoán Thanh Sa thì đi đến trước mặt một nữ tử thân mang váy đen.
Nữ tử kia nhìn qua lạnh như băng, xem xét cũng không phải người dễ dàng thân cận.
- Ngọc sư tỷ!
- Ừm, Hoán Thanh Sa, ngươi thật xác định trong này có bí tàng gì sao?
Ngọc sư tỷ kia hờ hững nhìn vào bên trong sơn cốc, lạnh lùng hỏi.
- Sư muội cũng không xác định, bất quá có đệ tử nhìn thấy dị quang xuất hiện trong đó, hẳn là tồn tại một ít chỗ đặc thù.
Nghe đến lời này, lông mày Ngọc sư tỷ chen thành một đường.
Giờ khắc này, Tinh Độc Ngọc cùng Nguyệt Thăng Thiên hai người cũng đi đến trước mặt một nam tử nhìn qua bộ dáng tuấn lãng.
- Lãnh sư huynh!
- Lãnh sư huynh!
Nhìn nam tử trước người, hai người cung kính chào.
- Hai người các ngươi, thật đúng là càng ngày càng ân ái, hảo, hôm nay gọi ta đến có chuyện gì, ta tất sẽ trợ giúp hai người các ngươi.
Lãnh sư huynh!
Người này chính là đệ tử duy nhất lục phẩm Nhân Tiên tại chỗ.
Mục Vân ghi nhớ hết danh tự của từng người.
Mà chỗ tít ngoài rìa, Chương Lập thì đứng đối mặt với một nam tử, mặt luôn mỉm cười đứng đầu, nói nhỏ thứ gì đó.
Giờ khắc này, Ngọc sư tỷ nhìn thấy hai người nói nhỏ, khẽ nói:
- Uy Vũ, hai sư huynh đệ các ngươi, có lời gì không thể to gan nói, ở chỗ này lén lút làm cái gì?
Nghe được Ngọc sư tỷ lạnh như băng nói lời này, Uy Vũ cười ha ha một tiếng nói:
- Ngọc Thanh Lan, nói chuyện làm gì lạnh băng băng, nếu ta nói, ta và sư đệ mình thảo luận, bên trong Thiên Cô thành có cô nương nhà nào có vận vị, ngươi vui lòng nghe không?
- Ngươi....
- Được rồi!
Nhìn thấy hai người muốn cãi nhau, Lãnh sư huynh mở miệng.
- Lần này chúng ta nếu được môn hạ sư đệ sư muội nhờ vả, chớ ném thân phận của mình.
- Hàn Độc Túy nói không sai, hai vị cần phải nhìn một chút, chúng ta như thế nào tiến vào bên trong đi.
Minh Hạo cũng hơi hơi cười nói:
- Trong này, thế nhưng có lục phẩm Thiên Lang tồn tại, chúng ta không cẩn thận, rất khó tiến vào bên trong.
Nghe đến lời này, Uy Vũ đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, khẽ cười nói:
- Gia hỏa này, không phải thiên chi kiêu tử Nhất Diệp kiếm phái sao?
- Nghe Chương Lập sư đệ nói, vừa rồi rất nhẹ nhàng chém giết một hổ yêu lục phẩm, ta nghĩ những Thiên Lang kia cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghe đến lời này, ánh mắt mấy người khác đều tụ tập trên người Mục Vân.
Nói như vậy, Mục Vân này thật để bọn hắn rất để ý.
- May mắn mà thôi.
Mục Vân lại chắp tay cười nói.
May mắn?
Mấy người tại chỗ đều không phải đồ ngốc.
Có thể chém giết hổ yêu lục phẩm, làm sao có thể là may mắn.
Uy Vũ lần nữa mở lời:
- Ta nhìn lần này, vị Mục Vân này trước hết bắt đầu đi, với tư cách đao nhọn, tiến vào sơn cốc, chúng ta nhất cổ tác khí, tách ra đám sói ở bên trong.
Nghe đến lời này, mấy người khác không có mở miệng.
Bọn hắn không có phản bác lý do lời Uy Vũ nói.
Mình đi mạo hiểm so với người khác đi mạo hiểm, bọn hắn đương nhiên lựa chọn người khác.
Nhìn thấy mấy người xung quanh đều không mở miệng, Mục Vân cười một tiếng.
Tựa hồ lại bị mắc lừa nữa nha...
- Không có vấn đề.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Ta có thể đi dò đường, với tư cách đao nhọn, nhưng nếu phát hiện chí bảo, ta chỉ cầm một phần thuộc về ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận