Vô Thượng Thần Đế

Chương 1570: Đùa bỡn

- Ngươi...
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Trần Yêu Nhiêu dậm chân, nhưng trong lòng phẫn hận không thôi.
Tiểu tử này ba phen mấy bận đều cố ý trêu đùa mình.
Một đoàn người lần nữa tiến lên.
Chỉ là lần này, đi phía trên bạch cốt đại đạo, đám người không còn phân tâm như trước đó.
Kết quả vừa rồi đã cho bọn hắn giáo huấn không nhỏ.
Chết mất hai người, may mắn không phải bọn hắn.
Dần dần, một nhóm hơn mười người dọc theo bạch cốt đại đạo tiến lên nửa ngày thời gian, phía trước xuất hiện một tế đàn từng tầng từng tầng, cao tới trăm mét.
Tế đàn kia hết thảy mười tầng, mỗi một tầng cao mười mét.
Vẻn vẹn như thế cũng thôi.
Giờ khắc này, trên tế đài, mỗi một tầng, chiều rộng mười mét, thế nhưng trên tế đài rộng chừng mười mét, từng cỗ thi hài, hài cốt toàn thân đều mang theo máu đỏ âm trầm.
Tế đàn đầy máu màu đỏ, mỗi một bạch cốt nhân, xương cốt giờ khắc này đều mang theo màu đỏ sậm.
Có thêm màu đỏ cho người ta một loại bá đạo xem thường thiên địa. Nhưng càng nhiều lại là âm trầm.
Nhưng giờ khắc này, trung ương tế đàn, một thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng.
Cho dù hoàn toàn không có huyết nhục, thế nhưng một cỗ thi thể này lại được bảo tồn rất hoàn hảo.
Xương cốt hoàn hảo.
Nhìn kỹ lại, bộ xương này giống như tồn tại thời gian vạn năm, trường tồn bất hủ.
Thấy cảnh này, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Phong Không thấy cảnh này, một bước đi ra phía trước, nhảy lên, đến bệ đá tầng thứ nhất.
Từng cỗ thi thể nhìn qua thực sự khủng bố, Phong Không lại không nhìn những bạch cốt kia, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ hai.
Hết thảy cũng không có gì thay đổi.
Vui mừng trong mắt Phong Không càng sâu, nhảy đến tầng thứ ba, tầng thứ tư, cuối cùng đến tầng thứ mười.
Đứng ở mặt trước huyết cốt nhân màu đỏ, trong mắt Phong Không đầy vẻ mừng rỡ.
Nhưng đứng ở phía trên lật qua lật lại nửa ngày, sắc mặt Phong Không lại càng ngày càng không thích hợp.
Từ từ, Phong Không đều cảm giác rất nôn nóng.
- Không có khả năng.
- Tại sao không có.
- Ở đâu?
Phong Không không ngừng từ nói, lật qua lại quần áo treo trên người huyết cốt nhân.
Nhưng dần dần, huyết cốt nhân bị lật qua lật lại quần áo, chỗ hai mắt lại bất ngờ xuất hiện một đoàn ánh sáng huyết hồng.
Phanh...
Không nói hai lời, huyết cốt nhân đấm ra một quyền.
Đông...
Tiếng trầm muộn vang lên, thân thể cả người Phong Không từ trên đài cao rơi xuống, sắc mặt hơi tái nhợt.
- Phong sư huynh!
Thấy cảnh này, những người khác cũng trở nên khẩn trương.
Huyết cốt nhân, còn sống.
Bá...
Trong nháy mắt huyết cốt nhân xuất hiện, thân ảnh lóe lên bạo lực xông ra.
Oanh...
Lập tức, vị trí của Phong Không rơi xuống hóa thành một cái hố đất, vôi bay đầy.
- Cẩn thận!
Thân ảnh Phong Không luồn lên, trường kiếm vạch ra một cái.
- Ngăn địch!
Phong Không quát to một tiếng lên, mà khí tức của hắn giờ khắc này hoàn toàn thay đổi.
Vui sướng vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh, trên mặt chỉ có vẻ sống sót sau tai nạn, biểu hiện ra chấn kinh vừa rồi trong lòng của hắn.
- Đáng chết!
Nhìn thấy huyết cốt nhân thế mà sống lại, Phong Không tức giận.
Mà kia huyết cốt nhân giờ khắc này lại mặc kệ, vọt thẳng tới Phong Không, sát cơ dạt dào, quanh người càng ngưng tụ ra một lồng ánh sáng màu đỏ ngòm, bảo hộ thân thể của mình.
Một màn này khiến cho những người khác rối rít tránh ra xa.
Mục Vân đứng ở trong đám người, nhìn cảnh này, yên lặng không nói.
Phong Không đang tìm kiếm thứ gì?
Đến cùng là tìm món đồ gì?
Mục Vân không được.
Chẳng lẽ là... Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ?
Nhưng Bích Lạc hoàng tuyền tông dùng hết toàn lực luyện chế Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, làm sao có thể đơn giản đặt ở vị trí như vậy?
Nhưng giờ khắc này, đã không có thời gian cho hắn suy nghĩ.
Nương theo lấy huyết cốt nhân trên đỉnh phục sinh, trên thềm đá phía dưới, từng ám huyết cốt nhân cũng mở hai mắt ra.
- Thế mà sống lại kìa, bọn gia hỏa này chết đều không cho người ta yên tâm.
Thác Bạt Phong khẽ quát một tiếng, Trần Yêu Nhiêu, Kiếm Ngự Không, Liễu Phân đám người đều xông lên phía trước.
- Các ngươi còn giống đồ đần sững sờ ở nơi này làm gì? Chờ chết sao?
Nhìn thấy đệ tử bốn đại tông môn còn sững sờ tại chỗ, Thác Bạt Phong rống to một tiếng.
Cho tới giờ khắc này, hai ba mươi người của bốn đại tông môn mới kịp phản ứng, tranh thủ thời gian kết thành trận hình, chống cự ám huyết cốt nhân đang lao xuống.
Mục Vân sớm đã rút kiếm giết ra.
Khanh...
Ngay khi Hắc Dận Kiếm một kiếm trảm lên cánh tay một ám huyết cốt nhân, cánh tay ám huyết cốt nhân đó chỉ xuất hiện một dấu vết nhàn nhạt, lực chấn nhiếp cường đại thậm chí khiến cho Mục Vân quay ngược mà quay về.
- Phòng ngự quả thực biến thái.
Thấy cảnh này, khoát khoát tay, Mục Vân kinh ngạc nói.
Nhưng, cốt nhân bình thường chết rất lâu này, trừ phi bởi vì tồn tại nào đặc thù mới có thể phát sinh biến hóa quỷ dị như thế.
Thế nhưng nhìn đài cao mười tầng cũng không có chỗ gì đặc thù.
Mục Vân không kịp nghĩ nhiều, một ám huyết cốt nhân đã lần nữa vọt lên.
Mà đám ám huyết cốt nhân ở trong mười tầng nói ít cũng có mấy trăm người, một người đối với hắn mà nói, giống như khó có thể đối phó, mấy trăm người, đối với các đệ tử tứ đại kiếm phái, chỉ sợ là...
Mục Vân vừa dâng lên ý nghĩ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên xung quanh.
Quả nhiên, đệ tử tứ đại môn phái, trừ Minh Hạo, Uy Vũ mấy người ra, một ít đệ tử khác đều là cảnh giới nhị phẩm, tam phẩm Nhân Tiên, trong chớp nhoáng đã tử thương không ít.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân cũng không sốt ruột.
Thế nhưng hắn cũng muốn thu hoạch được một ít cơ duyên, nhìn trong này đến cùng có cái gì.
Lúc trước hắn tuyệt không nói dối.
Một tòa tiên trận cực lớn, ít nhất là tiên trận đại sư mới có thể thi triển.
Bị một tòa tiên trận như thế phong ấn, vẻn vẹn chỉ là những bạch cốt nhân và huyết cốt nhân, hắn vạn vạn không tin.
Khẳng định có huyền cơ, chỉ là hắn còn chưa tìm tới ở nơi nào.
Đài cao.
Nhất định là ở đài cao.
Mục Vân quyết định, trước giao thủ cùng huyết cốt nhân, thân ảnh không ngừng tới gần bệ đá.
Không bao lâu, Mục Vân nhảy vọt, đi tới tầng thứ nhất trên đài cao.
Mặc dù muốn khắc chế đám huyết cốt nhân sẽ rất phiền phức, thế nhưng hắn chỉ phòng ngự, lại không có bất cứ vấn đề gì.
Ánh mắt rơi vào trên bệ đá, Mục Vân nhìn thấy, trên bệ đá cách mỗi một mét sẽ xuất hiện một ấn ký quỷ dị vuông vức to bằng miệng chén.
Nhìn ấn ký hết sức bình thường, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thần bí khó lường.
Nhưng trong nhất thời nửa khắc, Mục Vân cũng không nghĩ ra tựa hồ đã gặp qua ấn ký này ở nơi nào.
Nhưng giờ phút này, một tên huyết cốt nhân đã công kích đến, Mục Vân nhảy vọt một cái, đi tới tầng thứ hai.
Lại phát hiện bên trên tầng này cũng có tứ phương ấn ký quỷ dị kia.
Khi huyết cốt nhân sau lưng công kích đến, mỗi một lần Mục Vân đều nhảy lên, quan sát đến ấn ký vuông vức trên bệ đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận