Vô Thượng Thần Đế

Chương 1574: Hoàng Tuyền thành

Nhìn thấy Mục Vân thế mà không thèm để ý uy hiếp của mình chút nào, mũi kiếm trong tay Thác Bạt Phong muốn giết ra.
- Dừng tay!
Giờ khắc này, Phong Không mở miệng.
- Phong sư huynh.
- Ta để bảo dừng tay.
Phong Không quát:
- Thác Bạt Phong, ngươi bây giờ ngay cả ta cũng không nghe?
Nghe đến lời này, ánh mắt Thác Bạt Phong lộ ra một vòng chấn kinh, nhìn Phong Không, cuối cùng chắp tay nói:
- Không dám.
Nơi này, Phong Không có thực lực mạnh nhất, mấy người đều dùng hắn làm trung tâm, không ai dám ngỗ nghịch hắn.
Phong Không nhẹ gật đầu, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi lần này chỉ cần phá vỡ trận pháp dọc đường cho chúng ta, nếu có chí bảo, thiếu không được chỗ tốt của ngươi.
- Đa tạ!
Mục Vân chắp tay, gật đầu nói.
Mà Thác Bạt Phong thì rầu rĩ không vui đi ra phía sau.
- Được rồi, tiếp tục đi tới.
Phong Không hờ hững nói:
- Càng đi về trước, chỉ sợ nguy hiểm càng cao, ta hi vọng các ngươi không cần làm ẩu, trận pháp giao cho Mục Vân xử lý, đều muốn nghe hắn chỉ huy, gặp được đối thủ cường đại, chúng ta sẽ ra tay giải quyết.
Đệ tử bốn đại tông môn nghe đến lời này, đều gật đầu.
Giờ khắc này, bọn hắn là thịt trên thớt, mặc người chém giết.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Bọn hắn ngược lại muốn phản kháng, thế nhưng căn bản không có bản lĩnh phản kháng.
Đám người tiếp tục tiến lên.
Mục Vân đưa mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện, dưới bệ đá là một mảnh mặt đất màu đỏ, toàn bộ mặt đất nhìn qua u ám âm trầm, khủng bố không thôi.
Nhìn về phía trước, Mục Vân cảm giác, nơi này, càng ngày càng không an toàn.
Nhưng hắn cũng rất muốn nhìn, Lạc Thiên Hành nói tới tuyệt thế chí bảo - Bích Lạc hoàng tuyền tông rốt cuộc là cái gì?
Cho nên mặc dù nghi ngờ, nhưng tự nghĩ có Tru Tiên Đồ trong tay, lại thêm mấy trăm huyết cốt nhân, gặp được nguy hiểm, hắn chạy trốn, hẳn là không thành vấn đề.
Hơn mười người lại lần nữa tiến lên.
Chỉ là lần này, Mục Vân đều bắt đầu cẩn thận.
Trước mặt mọi người, mặt đất phía trước u ám, huyết sắc bao phủ, huyết vụ tràn ngập, tràng cảnh thêm mấy phần khủng bố, quả thực khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng loại tình huống này cũng không có tiếp tục bao lâu, dần dần, trước mặt đám người xuất hiện một tòa thành trì.
Tường cao màu máu quay xung quanh thành thị cự đại, vẻn vẹn cảnh tượng trước mắt bày ra, nhìn qua thành trì này, quả thực như Thiên Cô thành, đầy đủ dung nạp mấy triệu người.
Tường thành dài đến mấy cây số, mặt đất dọc theo đường chân trời lan tràn ra để người cảm giác uy vũ bất phàm.
Nếu không phải màu máu tàn khốc lạnh lùng, đám người sẽ càng cảm thấy rung động vì thành trì to lớn trong lòng đất.
Chỉ là hiện tại, bên trong kinh hãi lại thêm ra một tia sợ hãi.
Thế giới dưới lòng đất trống trải thưa thớt, phía trên đại lục màu máu, trống rỗng xuất hiện một tường thành màu máu quay xung quanh một tòa thành trì, vẻn vẹn nhìn qua đã cảm giác như rơi xuống địa ngục, làm cho lòng người run rẩy.
- Chúng ta đến chỗ nào, đây không phải là... Địa Ngục đó chứ?
Một tên đệ tử run run rẩy rẩy nói.
Cho dù bọn họ là tiên nhân, thế nhưng tràng diện rung động lòng người như thế cũng để nội tâm bọn hắn triệt để sụp đổ.
- Địa Ngục cái đầu của ngươi.
Liễu Phân tiến lên một bước, một cước đã chân tên nam tử kia, khinh thường nói:
- Một đại nam nhân, gan chỉ lớn bằng này! Còn muốn tu tiên, về nhà trồng trọt đi thôi.
Thấy cảnh này, mọi người ngậm miệng không nói, không dám nói nữa.
Ánh mắt Mục Vân rơi xuống thành tường kia, cả người nhất thời cảm giác máu tươi trong thân thể đều ngưng đọng.
Nơi này, thực sự... Quá khủng bố.
Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, trái tim của hắn đột nhiên hiện ra một tia cảm giác như vậy.
Lưu tại nơi này, nhất định phải chết.
- Hoàng Tuyền thành!
Ngay lúc này, bên trong Tru Tiên Đồ, Lạc Thiên Hành lại kích động nói:
- Đây là thành trì hùng vĩ Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông chúng ta ngày xưa kiến tạo, cũng là chỗ tông môn Bích Lạc Hoàng Tuyền tông chúng ta cất giấu - Hoàng Tuyền thành.
Hoàng Tuyền thành.
Mẹ nó, kiếm cái tên nào không tốt, lại chọn một cái danh tự âm trầm.
- Hoàng Tuyền thành, lớn bao nhiêu?
Mục Vân mở miệng hỏi.
- Có thể dung nạp ngàn vạn người, ngươi nói lớn bao nhiêu?
Lạc Thiên Hành hưng phấn nói:
- Thành này chính là dùng cửu thiên huyền thiết, nhiễm vô số máu tươi của người kiến tạo thành, bên trong, khắp nơi đều là huyết khí, khắp nơi đều là... Khí tức tử vong.
Nhắc lên huyết khí, nhắc lên tử vong, cả người Lạc Thiên Hành giống như triệt để lâm vào cuồng nhiệt.
Như là một tín đồ cuồng nhân, đụng phải Chân Thần mình tin nhất ngưỡng, chỉ muốn dập đầu cúng bái.
Thấy cảnh này, Mục Vân cảm thấy, Bích Lạc Hoàng Tuyền tông chỉ sợ không có đơn giản như truyền ngôn bên ngoài.
Mà ẩn tàng còn rất sâu.
Mục Vân nhìn về phía trước, trong lòng có chút oán thầm.
Nơi này, nhìn thật âm trầm.
- Ngươi, ngươi, ngươi.
Ngay lúc này, Liễu Phân liên tiếp chỉ mười người, mở miệng nói:
- Mười người các ngươi tạo thành tiểu đội đi vào điều tra một phen.
Nghe đến lời này, Mục Vân đưa mắt nhìn lại, cơ hồ điểm ra đều là đệ tử của tứ đại môn phái.
Đám người Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa đều bị điểm tên.
- Tại sao là chúng ta?
Một tên đệ tử quát, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ.
- Vì cái gì à? Lão tử nói cho ngươi biết vì cái gì.
Thác Bạt Phong tiến lên một bước, một tay nhô ra, phù một tiếng, đệ tử kia chưa kịp phản kháng, trái tim đã bị Thác Bạt Phong bắt ra ngoài.
- Hiện tại biết vì cái gì chưa?
Nhìn thấy trái tim đang đập trong lòng bàn tay, Thác Bạt Phong bóp chặt, khẽ nói:
- Ngươi, cũng đi theo đi.
Chỉ Mục Vân, Thác Bạt Phong quát.
Ta?
Mục Vân giật mình.
Nhìn Thác Bạt Phong vênh mặt hất hàm sai khiến, Mục Vân lại nhăn đầu lông mày, không có nhúc nhích.
- Thác Bạt Phong, chớ nên hồ nháo.
Phong Không lần nữa mở lời.
Thác Bạt Phong lại cường ngạnh nói:
- Sư huynh, ta không có hồ nháo, Mục Vân này rất tinh thông trận pháp, chúng ta để hắn tiến vào bên trong, nói không chừng có thể tìm kiếm thấy cái gì.
Thác Bạt Phong mở lời:
- Nếu không, chỉ dựa vào đám rác rưởi này, có thể làm gì?
Phế vật trong miệng Thác Bạt Phong đương nhiên là đám người Minh Hạo, Uy Vũ.
Những người này trên đường đi nhát như chuột, tham sống sợ chết, căn bản không có tác dụng gì.
Bất quá bây giờ giúp bọn hắn đi dò thám đường ngược lại chỗ tốt vô tận.
Nghe đến lời này, Phong Không cũng do dự.
- Phong sư huynh, ta cảm thấy Thác Bạt Phong nói không sai, Mục Vân này rất hiểu rõ trận pháp, để hắn mang theo những người này tiến vào bên trong, có lẽ chúng ta sẽ điều tra thêm càng nhiều tin tức.
Nghe đến lời này, Phong Không suy tư một lát, rốt cục nhẹ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận