Vô Thượng Thần Đế

Chương 1576: Thành trì không người

Mục Vân một mực giả trang heo ăn hổ, mấy người bọn hắn là đối tượng bị trêu đùa.
Mà đám người Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra sinh cơ.
Nói như vậy, Mục Vân không có để bọn hắn ở trong mắt, cũng không có để những đệ tử Thiên Kiếm lâu kia ở trong mắt.
Thấy cảnh này, đám người Lạc Kiếm Tuyết tới gần Mục Vân.
Mười thân ảnh đi vào bên trong Hoàng Tuyền thành.
Minh Hạo vào giờ phút này đi ở phía trước, trong mắt đầy sợ hãi.
- Lão thiên gia, tuyệt đối không nên có cấm chế trận pháp gì nha, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.
Vào giờ phút này, hắn thật sợ, trước mặt xuất hiện nguy hiểm gì, hắn sẽ chết không nơi táng thân.
Mười người tiến vào bên trong cổ thành, dọc theo đường đi, thật không có trận pháp và nguy hiểm gì.
Đám người tiến vào bên trong thành, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc ngây người.
Đường đi lớn như vậy, rộng chừng hơn trăm mét, một đầu đại đạo, lan tràn không nhìn thấy phần cuối.
Đường phố hai bên đều là từng cửa hàng.
Tửu lâu, Đan các, tiệm quần áo, tất cả mọi thứ, đều hoàn chỉnh bày ra ở hai bên đường phố.
Tòa thành trì này, quả thực không hề có sự khác biệt với thành thị nhân loại bình thường sinh hoạt.
Khác biệt duy nhất chính là, bên trên đường đi không có một bóng người.
Giống như ở khoảnh khắc trước, trong thành phố này náo nhiệt phồn hoa, người đến người đi, sau một khắc, liền thành một tòa thành chết.
Hơn nữa bên trong cả tòa thành thị, toàn bộ kiến trúc hoàn toàn hoàn chỉnh, không có bất kỳ phá hư.
Thấy cảnh này, mọi người đều trầm mặc không nói, từng đôi mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
- Xảy ra chuyện gì?
- Đây rốt cuộc là địa phương nào?
- Một tòa thành thị dưới mặt đất, hơn nữa trong thành thị lại không có người...
Thấy cảnh này, tất cả mọi người sững sờ.
Mục Vân nhìn bốn phía, lặng yên đi ra.
Nơi này, thực tại quá quỷ dị.
Hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì, có thể là một tòa thành phố dưới đất, không có một thân ảnh, hơn nữa tất cả mọi thứ đều bảo tồn rất hoàn hảo vô khuyết, giống như mới vừa biến mất, quá kỳ quái.
Phi thường kỳ quái.
- Các ngươi nhìn, những vật này đều được bảo tồn hoàn hảo, bên kia còn có một Đan các.
Uy Vũ thấy cảnh này, nhịn không được kích động trong lòng, một bước đi ra phía trước.
Tiến vào bên trong Đan các ba tầng, Uy Vũ bị cảnh tượng bên trong hấp dẫn.
- Kiếm bộn, kiếm bộn rồi.
Nhìn cảnh trí bên trong Đan các, Uy Vũ như điên cuồng.
- Thất Tinh Ngọc Diệp Quả.
- Bách Khiếu Trúc Thân Đan.
- Tiên kiếm.
Nhìn từng kiện vật phẩm như đan dược, Tiên khí trưng bày trên đại sảnh lầu một bên trong đan các, hô hấp tất cả mọi người đều dồn dập lên.
Quá điên cuồng!
Quả thực khiến người ta cảm thấy khó tin.
Uy Vũ không nói hai lời, tiến lên trước, thu nhập những đan dược, Tiên khí kia vào bên trong không gian tiên giới của mình.
Đứng bên trong lầu các, Mục Vân nhìn bốn phía, chưa hề đụng tới thứ gì.
Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa nhìn Mục Vân không nhúc nhích, đứng bên cạnh Mục Vân cũng không nhúc nhích.
- Khặc khặc...
Ngay lúc này, bên trong Tru Tiên Đồ, Lạc Thiên Hành cười phá lên.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười mấy người kia ngu muội vô tri.
Lạc Thiên Hành cười hắc hắc nói:
- Bảo bối trong này, không có một kiện có thể động.
- Ừm?
Nghe đến lời này, Mục Vân có chút không hiểu.
Chỉ là lúc này, nhìn thấy Uy Vũ động thủ, cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề, mấy người khác rốt cục nhịn không được, từng người đi lên phía trước, bắt đầu nhặt bảo.
Cuối cùng, chỉ có Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa, Ngọc Thanh Lan ba người đứng ở bên cạnh Mục Vân không nhúc nhích.
Mấy người khác đã triệt để bị bảo bối che hai mắt.
- Mấy người các ngươi vì cái gì không đi?
Mục Vân nhìn ba người, vuốt cằm hỏi.
- Bởi vì ngươi không nhúc nhích.
Lạc Kiếm Tuyết nhìn Mục Vân nói:
- Sự thật chứng minh, theo ngươi, tổng sẽ không sai.
- Không sai, ngươi không động, nhất định có nguyên nhân.
Nhìn ba người, Mục Vân lại cười nói:
- Có lẽ bởi vì ta căn bản chướng mắt những bảo bối này thì sao?
Nghe Mục Vân nói, sắc mặt ba người có chút xấu hổ.
- Thôi đi, Ngọc Thanh Lan, ta còn không biết, ngươi lúc nào thế mà trở nên bó tay bó chân như thế?
Uy Vũ cười lạnh:
- Tiểu tử này thì biết cái gì? Bất quá sợ hãi mà thôi, ngươi nhìn bọn ta, căn bản không có gì...
- A!
Uy Vũ còn không nói xong, khẽ giật mình.
- Tại sao có thể như vậy?
Hắn nói được phân nửa, đột nhiên nhìn thấy, bảo bối mình mới vừa cất vào bên trong không gian tiên giới giờ lại hoàn hảo không chút tổn hại hiện ra ở bên trên kệ hàng.
Mà điều tra không gian tiên giới của mình, Uy Vũ phát hiện, trống trơn.
Thế nào khả năng?
Uy Vũ sửng sốt.
Hắn nhớ tinh tường, vừa rồi bảo vật đều ở bên trong không gian tiên giới của mình mà.
Hiện tại thế nào vậy đều mất.
Không có khả năng.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng trở nên cẩn thận.
- Xảy ra chuyện gì?
Mục Vân hỏi thăm Lạc Thiên Hành.
- Rất bình thường, bên trong Hoàng Tuyền thành đều là đồ của người chết, người sống, thế nào mang đi?
Lạc Thiên Hành cười hắc hắc.
- Hơn nữa không chỉ như thế, bọn hắn xúc động những vật này, chắc chắn sẽ bị nguyền rủa.
Lạc Thiên Hành lần nữa nói.
- A...
Lạc Thiên Hành vừa dứt lời, một tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên.
- Tay của ta!
Uy Vũ quát khẽ một tiếng, chỉ thấy thịt phía trên bàn tay của mình dần dần tiêu thất.
Không có cảm giác nào mà biến mất.
Không chỉ là hắn, mấy người khác cũng như thế.
Huyết nhục trên người giờ phút này triệt để hóa thành hư không, mà mặt đất dưới chân bọn hắn đột nhiên hóa thành màu máu càng thêm nồng đậm.
Tất cả những thứ này thực quá mức khủng bố.
Không bao lâu, sáu người đứng trước mặt bốn người Mục Vân hóa thành sáu người xương bạch cốt trắng ngần.
Uy Vũ vào giờ còn đang sờ gương mặt của mình, than vãn:
- Huyết nhục của ta đâu? Thân thể của ta, thế nào lại biến thành dạng này?
- Mục Vân, xảy ra chuyện gì, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Uy Vũ nhìn Mục Vân, trong hốc mắt chỉ có một đoàn huyết hồng đang lấp lóe.
- Ta làm sao biết xảy ra chuyện gì?
Mục Vân lại cười lạnh nói:
- Chính các ngươi làm cái gì, mình không biết sao?
- Khẳng định là ngươi, ngươi đã sớm biết sẽ như thế cho nên mới không có động thủ, ngươi thật ác độc.
- Ta ngoan độc?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại cười khổ.
Những người này bị lợi ích làm mê muội, không phân mọi việc, xuất thủ cướp đoạt, hiện tại ngược lại nói hắn ngoan độc.
- Đáng chết, ngươi mau nói cho ta biết, làm thế nào?
Minh Hạo cũng quát lớn.
- Ta làm sao biết?
Mục Vân nói:
- Chính các ngươi tìm đường chết, tự nghĩ biện pháp giải quyết.
Vừa dứt lời, Mục Vân quay người muốn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận