Vô Thượng Thần Đế

Chương 1577: Giết là được

Đột nhiên, nhất tiếng kêu thảm vang lên, đột nhiên, bên trong sáu người, một thân ảnh ôm lấy của mình đầu, a a kêu thảm, thân thể nhất thời run rẩy.
Không bao lâu, thân ảnh run rẩy, bàn tay vung lên, răng rắc một tiếng vang lên, phía trên xương cốt mặt ngoài thân thể xuất hiện một đường máu.
Những huyết tuyến kia dần dần bao phủ bên trên xương cốt thân thể của hắn, lập tức, cả người hóa thành một ám huyết cốt nhân.
Giống nhau như đúc với ám huyết cốt nhân mà Mục Vân thu phục.
Có người thứ nhất liền có người thứ hai, dần dần, sáu người đều biến hóa bộ dáng, hoàn toàn thành khôi lỗi.
Đông đông đông...
Tiếng nổ trầm muộn nổ vang lên, mấy thân ảnh triệt để cuồng bạo, tròng mắt màu đỏ ngòm, chỉ có sát cơ.
- Đi!
Thấy cảnh này, Mục Vân không nói hai lời, rời khỏi.
Ba nữ cũng theo ở sau lưng, không dám khinh thường.
Nhưng lúc này, sáu ám huyết cốt nhân đã đuổi tới.
- Lăn đi!
Đấm ra một quyền, Mục Vân bước ra một bước, ngăn cản sáu ám huyết cốt nhân, đi vào đường cái.
Thấy cảnh này, Mục Vân nói với Lạc Thiên Hành.
- Nguyên lai mấy người các ngươi bởi vì vậy mà biến thành khôi lỗi, bị lợi ích làm mê muội?
- Ta mới không phải!
Lạc Thiên Hành ngụy biện, nhưng giọng nói rất yếu ớt.
Mục Vân cũng không thèm để ý hắn.
Nhìn sáu khôi lỗi trước người, cười lạnh nói:
- Thành người không ra người, quỷ không ra quỷ có thể phách lối ở trước mặt ta?
Vừa dứt lời, Mục Vân xuất kiếm, một kiếm giết ra.
Ám huyết cốt nhân đại quân mà hắn còn thu phục làm khôi lỗi của mình, những này người, hắn căn bản không muốn thu phục.
Giết là được.
Mục Vân giết ra, không nói hai lời, một kiếm thắng qua một kiếm.
Mà đổi thành một bên, ba người Ngọc Thanh Lan lại thất kinh.
Bọn họ nhìn thấy thực lực của Mục Vân hoàn toàn không đơn giản như cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
Nguyên lai trước đó, bọn hắn một mực xem thường Mục Vân, bọn hắn mới là ngu xuẩn nhất.
Tiếng phanh phanh phanh nổ vang, trong chớp mắt, những cốt nhân đều bị Mục Vân thanh lý, tiện thể lấy phóng thích thiên hỏa, đốt cháy sạch cốt nhân, không thể hồi phục lại.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở dài một hơi.
Uy Vũ, Minh Hạo mấy người biến thành cốt nhân, phòng ngự cũng không cường hoành bằng những ám huyết cốt nhân hắn thu phục.
Nếu không, thật là không dễ làm.
Vào giờ phút này, trên đường cái, một cơn gió lạnh quét qua, bốn thân ảnh đứng bên trên đường đi, im lặng không nói.
- Nơi này quả thực âm trầm đến đáng sợ.
Ngọc Thanh Lan nhìn đường phố vắng vẻ, đáy lòng chỉ cảm thấy thê lương.
- Đáng sợ cũng không phải nơi này, mà là người kiến tạo nơi này.
Mục Vân thốt ra một câu, ánh mắt nhìn phía trước xuất hiện một tia cảnh giác.
Mục Vân vẫn tiến lên phía trước.
- Còn đi sao?
Hoán Thanh Sa có chút lo lắng nói:
- Phía trước, chỉ sợ là địa ngục.
- Mấy người các ngươi nếu lo lắng thì cứ lưu lại nơi này, đừng có chạy lung tung!
Mục Vân gật đầu nói:
- Ta chỉ đi vào điều tra một phen, nếu không, như thế nào bàn giao cho bọn hắn?
- Ta đi chung với ngươi.
Lạc Kiếm Tuyết đứng ra, dán chặt Mục Vân, nói:
- So với nơi này, ta càng muốn ngươi ở bên người.
Nghe đến lời này, Mục Vân chỉ cười một tiếng, cũng không có để ở trong lòng.
Lạc Kiếm Tuyết duỗi ra cánh tay, giữ chặt Mục Vân, thân thể dựa vào, một bộ dáng xụi lơ.
Hả?
Cảm giác được Lạc Kiếm Tuyết như có như không trêu chọc mình, trong lòng Mục Vân có chút buồn bực.
- Ha ha, xú tiểu tử, số đào hoa không ngừng, ta thấy nữ nhân này muốn kính dâng bản thân mình cầu ngươi bảo hộ đây.
- Bớt lắm mồm.
Mục Vân không cao hứng trả lời Quy Nhất.
- Thế nào? Ta nói không sai, so với việc bị tên to con thô kệch vạm vỡ kia xxx ở bên ngoài, còn không bằng tiện nghi cho ngươi!
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Nhân gia nghĩ rất đúng mà.
- Lão quỷ...
Mục Vân mắng thầm.
- Ngươi là ai?
Ngay lúc này bên trong Tru Tiên Đồ, Lạc Thiên Hành lại mở lời.
Hắn cho rằng nơi này là một món pháp bảo của Mục Vân, thế mà không nghĩ tới, còn có những người khác.
- Ngươi quản gia gia ta là ai!
Quy Nhất cũng tức giận nói:
- Bám vào thạch bi của ngươi hảo hảo đề thăng thực lực mình đi, ở trong địa bàn của ta, còn giả trang lão đại.
- Ta...
- Ngươi cái gì mà ngươi, ngậm miệng.
Lạc Thiên Hành lại rung động nói:
- Đế cấp Tiên khí, đế cấp Tiên khí, nếu không, ngươi thế nào có khí linh! Mục Vân, ngươi thế mà có một kiện đế cấp Tiên khí.
- Cút!
Nghe đến lời này, Quy Nhất lại nổi giận mắng:
- Ít cầm đế cấp Tiên khí vũ nhục lão tử.
Vũ nhục...
Lạc Thiên Hành triệt để im lặng.
Một Mục Vân vô cùng tinh thông trận pháp đã đủ để hắn rung động.
Nhưng bây giờ, trên tay Mục Vân này thế mà còn có đế cấp Tiên khí.
Chuyện này nếu bị người khác biết, cả thập đại vực Tiên giới chỉ sợ sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.
Mục Vân mới không để ý tới hai người tranh cãi, đi dọc theo đường phố chính tiến tới bên trong.
Tòa thành trì này cực kỳ mênh mông, bốn người chậm chạp tiến lên hơn nửa ngày, đường đi đều là cửa hàng, vẫn y như cũ là một nhân ảnh cũng không có.
Mà Lạc Kiếm Tuyết dựa vào người Mục Vân, lại hận không thể cả người đều dựa lên người Mục Vân, mi mắt khẽ cong, toàn bộ thân thể triệt để dựa lên người Mục Vân.
- Lạc tiểu thư, ngươi rất khó chịu?
- A? Không có.
- Thế ngươi dựa vào trên người ta làm gì?
Mục Vân giễu cợt.
- Chẳng lẽ không sợ, ta giống như con sói đói ăn ngươi?
- Ta thật hi vọng ngươi có thể ăn ta.
Lạc Kiếm Tuyết lại ngại ngùng cười nói.
- Tốt!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Vừa hay bên trên đường đi có hai người đang xem nhìn, ta nghĩ sẽ rất kích thích?
- Ngươi thật xấu.
- Ta còn có tệ hơn đây này.
Mục Vân nói, bàn tay thăm dò vào trước ngực Lạc Kiếm Tuyết, thò vào trong quần áo.
- Thế nào?
- Ngươi...
Lạc Kiếm Tuyết đỏ mặt, nàng mặc dù đã quyết định chú ý, cho dù Mục Vân dùng sức mạnh với nàng, nàng cũng không phản kháng.
So với Mục Vân, Thác Bạt Phong bên ngoài quả thực là ác ma.
Nàng tình nguyện để Mục Vân chiếm cứ nàng, cũng không muốn để Thác Bạt Phong đụng nàng một cái.
Nhưng khi đến thời điểm này, Lạc Tuyết Kiếm lại phát hiện, mình căn bản không thả ra được.
Trong lòng nàng vẫn vô cùng biệt khuất.
Nhưng đã không có biện pháp.
Không hi sinh thân thể của mình, Mục Vân sao có thể có thể nguyện ý bảo hộ nàng, ra bên ngoài, vẫn bị mấy người Thác Bạt Phong chà đạp, thậm chí là chết.
Cho nên nàng một đường đi tới, một mực dụ hoặc Mục Vân.
Nhưng bây giờ Mục Vân thật muốn ăn nàng, nàng lại sợ.
- Tốt! Cần gì khó xử mình.
Mục Vân giờ lại lấy tay ra, nhìn Lạc Kiếm Tuyết ngượng ngùng cùng bất đắc dĩ, cười nói:
- Ngươi yên tâm, những người bên ngoài cũng hẳn phải chết không nghi ngờ, ba người các ngươi chỉ cần cam đoan không nói ra, ta sẽ không hại các ngươi, dù sao... Ta không phải người thích giết chóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận