Vô Thượng Thần Đế

Chương 1585: Hạ chiến thiếp

- Có bọn hắn ở đây, cho dù tiên nhân thất phẩm Nhân Tiên, bát phẩm Nhân Tiên cũng không thể nào ngạnh kháng lại xông vào, chí ít không ai dám đối phó các ngươi.
- Tốt!
Không nghĩ tới Mục Vân lần này ra ngoài thế mà đạt được cơ duyên lớn như vậy, Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn, La Thành, La Vân bốn người đều vui vẻ không thôi.
- Hiện tại cảnh giới bốn người các ngươi như thế nào?
Mục Vân chậm rãi hỏi.
- Bốn người chúng ta đều đến cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, bất quá một mực nghe theo chỉ điểm của ngươi, không có gấp đột phá, mà cố gắng vận chuyển tiểu chu thiên, tiến một bước phân chia và đề điểm.
- Rất tốt!
Mục Vân gật đầu nói:
- Cảnh giới chỉ là thể hiện trực quan nhất võ giả mạnh yếu thôi, nhưng chân chính mạnh yếu là lĩnh ngộ cùng chưởng khống mỗi một trọng cảnh giới.
- Bây giờ ta mặc dù là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, thế nhưng võ giả cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên, không phải đối thủ của ta, cảnh giới thất phẩm Nhân Tiên, ta cũng có thể chém giết, đây chính là thực lực.
- Nếu như các ngươi có thể lý giải thấu triệt chênh lệch mỗi một phẩm cảnh giới, giảm bớt tì vết trong tu luyện của mình, các ngươi cũng có thể làm được.
- Vâng!
Hiện tại, Luân Hồi đảng thật là đang từ từ phát triển.
Bốn người cũng biết, Luân Hồi đảng càng lớn mạnh, bọn hắn càng nghiêm chỉnh xem như một cái đảng phái mà kinh doanh.
Mà Mục Vân là đảng tụ, bọn hắn cần tôn trọng và phục tùng Mục Vân.
Cho dù Mục Vân coi bọn họ là huynh đệ, nhưng nghe lời Mục Vân, thì vẫn cần nghe theo Mục Vân.
Bá...
Ngay thời điểm Mục Vân bàn giao cho Lâm Chi Tu bốn người một ít chuyện, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trong đại điện.
Diệp Cô Tuyết!
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết xuất hiện, Mục Vân nói với bốn người:
- Các ngươi đi ra ngoài trước đi.
- Vâng!
Bốn người rời đi, Mục Vân đi xuống chỗ ngồi, cung kính hành lễ Diệp Cô Tuyết.
- Sư tôn!
- Ngươi còn biết ta là sư tôn của ngươi!
Diệp Cô Tuyết lạnh mặt, chậm rãi nói:
- Mục Vân, ngươi thật to gan, ai bảo ngươi rời khỏi Nhất Diệp kiếm phái, ngươi không biết, hiện tại Thái Tử, Chiến Vương, thậm chí Lâm Nhất Thâm đều muốn đối phó ngươi?
Nhìn thấy bộ dáng Diệp Cô Tuyết lo lắng, biểu lộ lo lắng, quát lớn tức giận, trong lòng Mục Vân cảm thấy cổ quái.
- Sư tôn, ta thành tọa hạ đệ tử, bên trong Nhất Diệp kiếm phái muốn tăng thực lực lên, phù hợp thân phận của ta, chỉ có thể đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.
Mục Vân mang theo bộ dáng ủy khuất nói:
- Sư tôn cũng không thể bởi vì nguy hiểm liền không để ta xuất sơn nha?
- Ngươi chính là không thể xuất sơn.
Diệp Cô Tuyết quát:
- Nếu ngươi bị người ta giết, ta làm sao bây giờ?
- A?
Nghe đến lời này, Mục Vân sững sờ.
Nếu ngươi bị người giết, ta làm sao bây giờ?
Câu nói này, nghe thế nào đều giống như tiểu tức phụ đang nũng nịu với nam nhân của mình thế này.
Vừa nghe lời này, Diệp Cô Tuyết cảm giác xác thực không thỏa đáng.
- Ta nói là, nếu ngươi chết rồi, vị trí đệ tử thứ tám của Diệp Cô Tuyết ta lần nữa bị giết, mặt mũi Diệp Cô Tuyết ta để ở đâu?
Diệp Cô Tuyết ho khan một cái nói:
- Ngươi phải hiểu được, thân là tọa hạ đệ tử, không ít người đều sẽ nhìn chằm chằm ngươi, bên trong tông môn có Thái Tử, Chiến Vương, Lâm Nhất Thâm, ngoài cửa, tứ đại thế lực Thông Thiên kiếm tông cũng sẽ nhìn chằm chằm ngươi không thả.
- Ách, đệ tử hiểu rõ.
- Được rồi, nếu ngươi cảm giác ở trong tông môn nhàm chán, ta có thể an bài cho ngươi một ít chuyện để làm.
- Ồ?
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, chậm rãi nói:
- Ngươi bây giờ có danh tọa hạ đệ tử, thế nhưng thực lực lại là cảnh giới đệ tử Diệp hệ, cái này không hợp thân phận của ngươi, tính từ hôm ngay, bên trong thời gian một tháng, chuẩn bị tấn thăng đến hạch tâm đệ tử, thành tựu cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên.
- Ta sẽ an bài cho ngươi ba trận so tài, nếu ngươi thắng, ta có ban thưởng, nếu thua, ta có trừng phạt.
- Ba trận so thi đấu?
Mục Vân cười khổ nói:
- Sư tôn, ngươi nếu để cho Thái Tử, Chiến Vương, Triêu Thiên Ca ba người bọn họ đánh với ta, vậy ta khẳng định không phải là đối thủ.
- Tâm của ngươi thật đúng là lớn.
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết khiển trách:
- Ngươi yên tâm, ba người ta chọn lựa đều là thiên chi kiêu tử tấn thăng làm hạch tâm đệ tử trong năm năm này, cảnh giới lục phẩm, thất phẩm Nhân Tiên, có thể đi đến một bước kia, liền xem chính ngươi.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại càng thêm buồn khổ.
Hắn vốn muốn điệu thấp, nhưng bây giờ xem ra, Diệp Cô Tuyết cảm giác hắn quá thanh nhàn, muốn tìm cho hắn một chút chuyện để làm.
- Hạch tâm đệ tử, giữa lẫn nhau có thể khiêu chiến nhau, ta cho ngươi ba danh ngạch, ngươi trong thời gian một tháng khiêu chiến ba người bọn họ, mà trận nào cũng đều phải thắng.
- Ba người này phân biệt tên Lục Khiếu, Tiêu Mị, Minh Tiềm, tin tức về ba người này, dùng hơn hai trăm người dưới tay ngươi bây giờ, không khó tìm hiểu, thời gian một tháng, chiến thắng ba người, nếu không, ta có biện pháp để ngươi trung thực xuống.
Nghe đến lời này, Mục Vân mở lời:
- Sư tôn, vậy ngươi ban thưởng cái gì? Sẽ không phải là ngài ban thưởng cho ta đó chứ? Gần đây bên trong kiếm phái thế nhưng đang truyền tai nhai nói hai chúng ta sớm đã cá nước thân mật, sư tôn sẽ không phải thật thích ta chứ?
- Thích ngươi?
Diệp Cô Tuyết cắn răng khanh khách rung động.
- Sư tôn không nên hiểu lầm, ta nói chính là thích ta, không phải thích ta.
- Ngươi...
Sắc mặt Diệp Cô Tuyết lộ ra một tia ửng đỏ, quát:
- Ngươi ngậm miệng, hiện tại, thành thành thật thật ở trong tông môn đề thăng thực lực bản thân, lại bị ta phát hiện ngươi ra ngoài, ta sẽ cắt chân của ngươi.
- ...
Mục Vân im lặng.
Diệp Cô Tuyết muốn hắn đề thăng thực lực, thế nhưng lại không muốn để hắn ra ngoài mạo hiểm.
Thế nhưng nàng chẳng lẽ không biết, đóa hoa bồi dưỡng bên trong nhà ấm là không có bản lĩnh chống cự bão tố sao?
Chẳng lẽ vị đệ tử kia lần trước cũng bởi vì được bảo hộ như thế mà chết?
Mục Vân chỉ tưởng tượng đã cảm giác đầu đều lớn.
- Ngươi bớt ở chỗ này nói lải nhải cho ta, thời gian một tháng, chiến thắng ba người, ta thưởng ngươi Tiên khí, tiên đan, ngươi có thể dùng để bồi dưỡng tâm phúc cho mình, nếu thất bại, ta sẽ cấm túc ngươi mười năm, để ngươi thành thành thật thật đợi bên trong cấm địa, đến thời điểm đó, các thành viên Luân Hồi đảng của ngươi đến cùng trở thành bộ dáng gì, ta mặc kệ.
Thật hung ác.
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân bội phục.
Cấm túc mười năm?
Thời gian mười năm, chuyện hắn cần làm thực sự nhiều lắm.
Nhưng Diệp Cô Tuyết tựa hồ ăn chắc hắn.
- Được rồi, ngươi mấy ngày gần đây tốt nhất ổn định cảnh giới một chút, sau đó tiến hành đột phá đi.
Diệp Cô Tuyết mở lời:
- Ba người này, đều không phải dễ trêu.
- Vâng!
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết muốn rời khỏi, Mục Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi lại.
- Sư tôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận