Vô Thượng Thần Đế

Chương 1586: Không thể không làm theo

- Thế nào rồi?
Diệp Cô Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn Mục Vân.
- Đệ tử lần này xuất hành đến một chỗ tuyệt địa, chỗ kia gọi - Hoàng Tuyền thành.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, trên mặt Diệp Cô Tuyết lộ ra một tia khẩn trương.
Hoàng Tuyền thành!
Ba chữ này như muốn đâm thật sâu vào trong tâm hải Diệp Cô Tuyết, để cả người Diệp Cô Tuyết đều triệt để ngơ ngẩn.
- Ở đâu?
Hai mắt trừng nhìn Mục Vân, Diệp Cô Tuyết mở lời.
- Ngay một chỗ sơn cốc bên trong Bích Lạc tiên sơn, đệ tử cũng là trong lúc vô tình hiện, đánh vỡ trận pháp, tiến vào bên trong, bên trong đường hầm trong lòng đất hiện ra một tòa thành thị rất rất lớn.
- Ngươi còn có hiểu rõ trận pháp?
- Biết một ít, không nhiều.
- Được rồi, ngươi cũng không cần khiêm tốn, trận pháp Bích Lạc hoàng tuyền tông, toàn bộ Nam Cực chi địa, không có người nào có thể giải phải mở, trừ phi là trận pháp tông sư, ngươi có thể giải?
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, cười nói:
- Xem ra, ta vẫn xem thường ngươi.
Mục Vân nghe lời này, lại thầm mắng mình ngu xuẩn.
Diệp Cô Tuyết thế nhưng là cường giả cảnh giới Địa Tiên, chút chuyện này, vẫn là không sao.
- Bên trong Hoàng Tuyền thành, đệ tử gặp đệ tử Thiên Kiếm lâu, chỉ sợ bọn họ trở về sẽ hội bẩm báo cho Thiên Kiếm lâu việc này, đến thời điểm đó, chỉ sợ Hoàng Tuyền thành sẽ tái hiện.
Diệp Cô Tuyết nhíu mày, chậm rãi nói:
- Bích Lạc hoàng tuyền tông năm đó còn muốn thế như chẻ tre hơn Thiên Kiếm lâu, vẻn vẹn bằng vào ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, căn bản không cách nào thăm dò xong, Thiên Kiếm lâu biết cũng tốt.
- Thế nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
- Thế nhưng đệ tử phát hiện một đồ quyển ố vàng bên trong Hoàng Tuyền thành, tựa hồ là Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, chỉ là đồ quyển kia bị trận pháp bao trùm, thực lực của ta không đủ, không phá nổi trận pháp, những đệ tử cửu phẩm Nhân Tiên của Thiên Kiếm lâu cũng không có khả năng làm được.
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ!
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết khẽ giật mình.
Sau đó, Diệp Cô Tuyết ở trong đại điện, không ngừng bồi hồi, đi qua đi lại.
Cuối cùng, trọn vẹn qua nửa canh giờ, Diệp Cô Tuyết đột nhiên nói:
- Vị trí ở đâu?
...
Đưa tiễn Diệp Cô Tuyết, Mục Vân chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm kỳ quái.
Diệp Cô Tuyết này thực sự kỳ quái.
Mà càng để Mục Vân thêm kỳ quái lại là phản ứng của Diệp Cô Tuyết.
Thực sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Đầu tiên là thái độ đối với hắn, quả thực giống bảo vệ mệnh mình, không đúng, so với lo lắng cho mệnh của mình, còn muốn lo lắng mệnh của hắn hơn.
Tiếp theo chính là Diệp Cô Tuyết nghe về Hoàng Tuyền thành.
Tựa hồ không kinh ngạc.
Duy chỉ có kinh ngạc chính là, bức tranh bên trong Hoàng Tuyền thành.
Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ kia.
Mục Vân có thể cảm giác được, Diệp Cô Tuyết rất để ý Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Lúc đầu Mục Vân cũng không muốn nói cho Diệp Cô Tuyết chuyện liên quan tới Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Nhưng Hoàng Tuyền thành bại lộ, đồ quyển kia nếu bị đệ tử Thiên Kiếm lâu phát hiện, tất sẽ bẩm báo cho cao tầng Thiên Kiếm lâu, đến thời điểm đó đồ quyển nhất định chạy không thoát.
Nếu đã như thế còn không bằng nói cho Diệp Cô Tuyết, để Diệp Cô Tuyết xem xét một phen.
Nhưng tiếp theo, Mục Vân lại muốn suy nghĩ, mình muốn khiêu chiến ba đối thủ.
Lục Khiếu!
Tiêu Mị!
Minh Tiềm!
Tên tuổi ba người này, hắn cũng không biết.
- Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn.
Mục Vân quát to một tiếng, hai thân ảnh xuất hiện.
Nhìn hai người xuất hiện ở trước mắt, Mục Vân mở lời:
- Giúp ta điều tra ba người một chút, Lục Khiếu, Tiêu Mị, Minh Tiềm ba người.
Mục Vân vừa dứt lời, ánh mắt hai người lại khác lạ nhìn hắn.
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Nhìn thấy ánh mắt hai người quỷ dị, Mục Vân cau mày.
- Mục huynh điều tra ba người này làm cái gì?
- Còn không phải Diệp Cô Tuyết, đột nhiên váng đầu, để ta khiêu chiến ba người này, còn nhất định phải thành công, trong một tháng.
Mục Vân có phần im lặng nói.
- Trong một tháng?
Nghe đến lời này, hai người nhìn Mục Vân, trợn mắt hốc mồm.
- Các ngươi làm gì nhìn ta như vậy?
Mục Vân hơi kinh ngạc nói.
Lâm Chi Tu chậm rãi nói:
- Mục huynh, Phái chủ không phải đùa giỡn với ngươi à?
- Sao?
- Mục huynh, ba người này, không cần điều tra, ta nói cho ngươi một chút đi.
Lâm Chi Tu mở lời:
- Đầu tiên là Lục Khiếu, người này là thành viên của Chiến Linh đảng, thủ hạ Chiến Thiên Linh, Chiến Thiên Linh ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái chúng ta còn có một danh xưng khác, gọi là Chiến Vương.
- Người này, có thể nói là một trong chiến tướng đắc lực thủ hạ mới nhất của Chiến Vương, cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên, tấn thăng hạch tâm đệ tử, ngắn ngủi thời gian một năm, đã đã làm nhiều lần chuyện vì Chiến Linh đảng.
- Ở bên trong hạch tâm đệ tử, người này mặc dù là cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên, thế nhưng uy vọng lại cực cao.
- Người thứ hai Tiêu Mị, ta giới thiệu cho.
Phàm Vô Ngôn giờ phút này cũng mở lời:
- Tiêu Mị này, nghe nói trời sinh mị cốt, chính là thành viên của Phượng Minh đảng, cả người nhìn mềm mềm yếu ớt, thế nhưng xem thường nàng, sẽ chết rất thê thảm, ở trong tông môn, được xưng xà hạt độc phụ.
- Mà về phần người thứ ba, Minh Tiềm, không cần phải nói, cảnh giới thất phẩm Nhân Tiên, một thành viên hạch tâm của Minh Thần đảng, làm người... âm trầm, cho người cảm giác rất âm lãnh.
Hai người ngươi một câu, ta một câu, giới thiệu xong xuôi Lục Khiếu, Tiêu Mị, Minh Tiềm ba người.
Nghe đến lời này, Mục Vân cảm giác nhức đầu.
Đây coi là chuyện gì!
Khiêu chiến ba người thì thôi, thế nhưng khiêu chiến ba người, là thành viên đệ tử của tam đại đảng phái.
Hơn nữa còn là đệ tử tam đại đảng phái có ân oán với hắn, cứ như vậy, đây không phải đẩy hắn đến phía đối lập với tam đại đảng phái hay sao?
- Diệp Cô Tuyết này cảm giác ta đắc tội Chiến Linh đảng, Phượng Minh đảng, Minh Thần đảng tam đại đảng phái còn chưa đủ, muốn để ta đắc tội gắt gao tam đại đảng phái à?
Mục Vân im lặng.
Nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Cô Tuyết, tựa hồ không phải nói đùa.
Mục Vân nhìn phía dưới, nói:
- Lâm Chi Tu, đi giúp ta hạ chiến thiếp đi, ba ngày sau, cùng Lục Khiếu của Chiến Linh đảng phân cao thấp trong tông môn.
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn triệt để sững sờ.
Mục Vân chuẩn bị làm thật.
- Ngươi thật muốn so tài cùng bọn hắn? Thật so tài, tam đại môn phái, đoán chừng Luân Hồi đảng chúng ta sẽ triệt để đắc tội, bọn hắn sẽ cho rằng ngươi cố ý gây chuyện.
Lâm Chi Tu vội vàng nói.
- Đúng vậy!
Phàm Vô Ngôn cũng mở lời:
- Luân Hồi đảng chúng ta hiện tại dựa vào tên tuổi của ngươi, còn có thể hỗn, chậm rãi quật khởi, thoáng một cái đắc tội tam đại đảng phái, rất khó có thành tựu.
- Ta cũng không có cách nào.
Mục Vân khổ sở nói:
- Phái chủ ra lệnh, nếu ta thất bại, cấm đoán mười năm, thời gian mười năm, chỉ sợ Luân Hồi đảng chờ đến lúc ta đi ra, đều không còn ánh sáng gì nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận