Vô Thượng Thần Đế

Chương 1587: Trận khiêu chiến tiếp theo

- Ách...
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu nói:
- Bây giờ ta đi!
Phàm Vô Ngôn cũng im lặng.
- Mục huynh, đừng trách ta lắm miệng, ngày đó ngươi có phải đem Phái chủ chúng ta cho... Mạnh mẽ đè… rồi hay không?
- Ta? Cường ngạnh…? Ngươi cho rằng ta có khả năng kia?
Mục Vân cười khổ nói:
- Hỗn tiểu tử, đừng nhắc những thứ vô dụng này, an bài những huyết vệ kia làm việc đi, gần đây, chỉ sợ có rất ít người nguyện ý gia nhập vào Luân Hồi đảng chúng ta.
Phàm Vô Ngôn cũng lui xuống.
Mục Vân ở trong đại điện, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghĩ không ra, Diệp Cô Tuyết làm như vậy đến cùng vì cái gì?
Nhưng cùng lúc đó, một tin tức mang tính chất bạo tạc lại triệt để truyền ra bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.
Tân tấn tọa hạ đệ tử Mục Vân muốn phân cao thấp với Chiến Linh đảng Lục Khiếu bên trên sân khiêu chiến trong tông môn vào ba ngày sau.
Tin tức oanh động hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.
Cái quỷ gì?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái đều oanh động.
Phía trên từng tòa sơn phong của hạch tâm đệ tử, đông đảo hạch tâm đệ tử bắt đầu đi lên.
Mà lúc này, sơn phong của bát đại tọa hạ đệ tử, bên trong một tòa trong đó, lần lượt từng thân ảnh lui tới, ra ra vào vào.
- Nghe nói không? Mục Vân muốn khiêu chiến Lục Khiếu của Chiến Linh đảng chúng ta, gia hỏa này tự cho là thành hạch tâm đệ tử, không biết trời cao đất rộng rồi.
- Ai nói không phải. Lục Khiếu thế nhưng là một trong tân tấn chiến tướng thủ hạ đắc lực nhất của Chiến Vương, Mục Vân này quá cuồng vọng.
- Không sai, mặt mũi Chiến Linh đảng chúng ta để đâu.
- Ai nói không phải, nhiều đảng phái như vậy, mấy cái uy danh hiển hách, hắn không khiêu chiến, hết lần này tới lần khác khiêu chiến Chiến Linh đảng chúng ta.
- Không biết Lục Khiếu có tiếp khiêu chiến hay không.
Sơn phong, trước cung điện, từng tiếng nghị luận vang lên.
Mà lúc này, bên trong đại điện, hơn mười thân ảnh đứng thẳng, trong đó một người biểu lộ nhiệt liệt, cảm xúc tăng vọt, lộ ra rất kích động.
Mười mấy người này, nhìn kỹ lại, toàn bộ đều là cảnh giới thất phẩm Nhân Tiên, bát phẩm Nhân Tiên.
Có thể nói đều là nhân vật tai to mặt lớn bên trong hạch tâm đệ tử.
- Chiến đại ca!
Phía dưới, thanh niên ở trung ương ngữ khí sục sôi nói:
- Chiến đại ca, có lẽ một năm gần đây ta biểu hiện nổi trội, bị Mục Vân tiểu tử kia để mắt tới, muốn bắt ta lập uy, việc này có thể nào theo tâm ý hắn?
- Lục Khiếu ở đây, thỉnh cầu Chiến đại ca, một trận chiến này, ta đáp ứng!
- Lục Khiếu...
Nhìn thấy Lục Khiếu kích động, Chiến Thiên Linh với gương mặt giống như người qua đường lộ ra nụ cười khổ.
- Mục Vân đột nhiên khiêu chiến, ai cũng không chọn, hết lần này tới lần khác lựa chọn ngươi, bản thân chuyện này đã rất kỳ quái, gia hỏa này, không giống như người xúc động.
Chiến Thiên Linh chậm rãi nói:
- Lần trước lấy lòng, hắn đã thu, theo đạo lý mà nói, không cần vạch mặt với chúng ta.
- Chiến đại ca lời này sai rồi.
Bên trái Chiến Thiên Linh, Chiến Phong mở lời:
- Ta nhìn tiểu tử này là thu đồ, nhưng trong lòng còn có oán hận, muốn kêu gào Chiến Linh đảng chúng ta một phen, chứng minh địa vị của hắn! Chỉ là gia hỏa này không có thấy rõ ràng, nhân tài Chiến Linh đảng ta xuất hiện lớp lớp, hắn quả thực tự cao tự đại.
- Cũng không nhất định.
Chiến Minh phía bên phải mở lời:
- Nhìn tiểu tử này, không giống như loại người cuồng vọng tự đại đến ngay cả mình đều không nhìn rõ.
Chiến Linh song sử giờ khắc này cũng có chút sờ không được Mục Vân bày ra sáo lộ.
- Chiến đại ca.
Lục Khiếu mở miệng lần nữa.
- Mặc kệ hắn nghĩ thế nào, tới cửa khiêu khích, loại chuyện này, ta có thể chịu, Chiến Linh đảng ta làm sao có thể nhịn, trận chiến này nhất định phải ứng, mà lại nhất định phải thắng.
Nghe đến lời này, Chiến Thiên Linh cũng có chút nhức đầu vuốt vuốt mi tâm.
Mục Vân này...
- Thôi thôi, hắn muốn khiêu chiến, chúng ta cũng không thể ngăn hắn, Lục Khiếu, ngươi ba ngày sau chuẩn bị ứng chiến đi!
Chiến Thiên Linh khoát tay một cái nói:
- Bất quá đã ứng chiến, vậy thì cần thắng trận thật xinh đẹp, biết chưa?
- Ta hiểu rõ!
Lục Khiếu chắp tay, rời khỏi đại điện.
Không đến bao lâu, tin tức Lục Khiếu ứng chiến đã triệt để truyền ra.
Lần này, toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái triệt để náo nhiệt.
Đây chính là sự kiện lớn.
Tân tấn tọa hạ đệ tử Mục Vân khiêu chiến Lục Khiếu, tướng tài đắc lực thủ hạ Chiến Linh đảng Chiến Thiên Linh.
Loại chuyện này, đáng giá làm cho cả Nhất Diệp kiếm phái náo nhiệt một phen.
Mà bên này, Lục Khiếu tiếp nhận khiêu chiến, Mục Vân biết được tin tức, vẫn làm từng bước, ở phía trên sơn phong của mình thành thành thật thật tu luyện.
Ba ngày thời gian, nhoáng một cái liền qua.
Một ngày này, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, xung quanh đài khiêu chiến.
Đệ tử Diệp hệ, hạch tâm đệ tử, người đông nghìn nghịt.
Trận giao chiến này thế nhìn mặt ngoài không có gì, nhưng trên thực tế vấn đề quả thật rất lớn.
Mục Vân khiêu chiến Lục Khiếu, nhìn thế nào cũng cảm thấy tràn ngập mùi thuốc súng giữa Luân Hồi đảng và Chiến Linh đảng.
Người quan chiến đều ôm tâm thái khác biệt.
- Đến, đến rồi!
Ngay lúc này, trong đám người tránh ra một cái thông đạo.
Bóng dáng Mục Vân xuất hiện.
Mà giờ khắc này phía trên đài khiêu chiến, Lục Khiếu cầm trường kiếm chờ đã lâu.
Mục Vân đi đến bên trên sàn khiêu chiến, nhìn Lục Khiếu, chắp tay, cười nói:
- Khiêu chiến Lục sư huynh, đúng là bất đắc dĩ, lần này so tài chỉ là luận bàn, chớ tổn thương hòa khí.
- Ít nói lời vô ích.
Lục Khiếu giơ trường kiếm trực chỉ Mục Vân, quát:
- Mục Vân, lộ ra kiếm của ngươi đi, mặc dù ngươi là một tọa hạ đệ tử, ta chính là hạch tâm đệ tử, địa vị của ngươi cao hơn ta, nhưng bên trên sàn khiêu chiến, không phân địa vị, chỉ nhìn thực lực.
- Ừm, luận bàn điểm đến dừng là được.
Mục Vân lần nữa chắp tay.
Dù sao hắn chủ động khiêu khích, nhìn qua, thực sự không tử tế một chút.
Nhưng Mục Vân cũng không muốn thua so thi đấu.
Thua trận thi đấu, mười năm cấm đoán, cái tội này, hắn không chịu nổi.
- Bắt đầu đi, đừng ở chỗ này nói lời của ngươi, đã khiêu chiến, vậy thì cần làm ra một trận đọ sức chân chính giữa nam nhân.
Lục Khiếu quát.
- Tốt!
Mục Vân đi ra phía trước, nhìn Lục Khiếu, đắng chát cười.
- Lần này Phái chủ lệnh ta khiêu chiến, mặc kệ ngươi tin hay không, sự thật chính là như thế.
- Tiếp chiêu!
Nhưng giờ khắc này Lục Khiếu sớm đã đầy ngập lửa giận, nơi nào sẽ nói đạo lý với Mục Vân, tiến lên công kích, không nói hai lời.
- Thôi!
Nhìn thấy Lục Khiếu phẫn nộ giống như gà trống xù lông, Mục Vân cũng không còn giải thích, bước ra một bước, một quyền giết ra.
Oanh...
Hai thân ảnh, va nhau, lại tách ra.
Vừa đụng chạm, một tiếng ầm vang rơi xuống, hai người triệt để giao chiến.
- Ngươi làm gì không sử dụng kiếm? Kiếm đạo của ngươi đâu? Để ta xem một chút, Mục Vân ngươi dựa vào kiếm đạo thành danh, đến cùng lợi hại cỡ nào.
Lục Khiếu gầm thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận