Vô Thượng Thần Đế

Chương 1589: Tử Mẫu Kiếm

- Lục Khiếu, ngươi nếu không tin ta, hôm nay, có thể biết được.
Chiến Thiên Linh cười nói:
- Mục Vân đối mặt với ngươi, đã lưu thủ, nếu không, ngươi không phải đối thủ trong ba chiêu của hắn, xem ra tọa hạ đệ tử mới mà Phái chủ tuyển nhận rất không tệ.
- Chiến đại ca, gia hỏa này, mạnh như vậy sao?
Chiến Phong nhếch miệng, cạc cạc cười nói:
- Bị ngươi nói như vậy, ta ngược lại muốn giao thủ với hắn.
- Chiến Phong, ngươi thế nhưng là cảnh giới bát phẩm Nhân Tiên, khi dễ một ngũ phẩm, không sợ người khác nói ngươi da mặt dày?
- Vậy thì có cái gì sợ!
Chiến Phong cười hắc hắc nói:
- Võ giả mạnh yếu, cảnh giới là thể hiện trực quan nhất, nhưng trên tay nắm chắc bao nhiêu con bài, đến cùng là thực lực gì, ai biết được.
Nghe đến lời này, Chiến Thiên Linh gật đầu nói:
- Ngươi cuối cùng nói đúng một câu.
- Hắc hắc...
Nghe được Chiến Thiên Linh tán dương, Chiến Phong cười hắc hắc, chỉ là cười cười, lại là cảm giác, Chiến Thiên Linh lời này giống như khen hắn, thế nhưng giống như đang tổn thương hắn...
Giờ phút này, đám người bắt đầu ồn ào náo động.
Mục Vân đúng hẹn mà tới.
Nhưng lần này, Phượng Minh đảng bên kia, lại không có người nào xuất hiện.
- Đến sớm rồi?
Mục Vân hơi sững sờ.
Nhưng xem giờ, đã đến.
Thế nhưng Phượng Minh đảng tựa hồ một người đều không đến.
Đã tiếp nhận khiêu chiến, không đến mức lỡ hẹn chứ.
Nhưng đám người vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Mỹ nữ, dù sao cũng có một chút đặc quyền, thí dụ như... Quyền lợi đến trễ.
Thấy cảnh này, Mục Vân dứt khoát khoanh chân ngay tại chỗ, cũng không để ý tới.
Dù sao tóm lại sẽ đến, hiện tại không xuất hiện, Mục Vân cũng không muốn mình làm khỉ bị người nhìn, dứt khoát ngồi xuống tu luyện.
Gần đây, tiểu chu thiên Tiên khí vận chuyển càng thêm thân quen, nhưng hắn vẫn muốn đợi thêm một chút.
Một đại chu thiên vận chuyển, không đơn thuần đơn giản như sáu mươi tiểu chu thiên ngưng kết hợp nhất.
Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, thời gian từ từ trôi qua, dần dần, ngày đến giữa trưa, biến thành ánh tà hạ về phía Tây.
Đám người chờ đợi sớm đã không kịp chờ đợi.
Thậm chí một số người đã bắt đầu chửi rủa.
Nhưng ngay lúc này, lần lượt từng thân ảnh đạp trên ánh tà dương chậm rãi xuất hiện.
Nhìn kỹ lại, những thân ảnh này chính là các đệ tử Phượng Minh đảng.
Một người cầm đầu, một thân váy dài trắng, đùi ngọc cao vút, tà dương chiếu xuống, để người ta ảo tưởng miên mang.
Đảng tụ Phượng Minh đảng - Phượng Như Ý.
Mà bên cạnh Phượng Như Ý, một nữ tử thân mang váy ngắn ngang gối, đi lại lỗ mãng, mang theo một tia linh động, cho người ta cảm giác rất tinh linh cổ quái.
Phụ tá đắc lực của Phượng Như Ý - Phượng Tiên Nhi.
Những nữ đệ tử khác, kết đội thành quần, từng người trộn lẫn hai bên, vui cười đùa giỡn đến đây.
Tịch dương mỹ nữ đồ.
Nhìn thấy tràng cảnh như thế, đông đảo nam đệ tử đều quên đây là đang thi đấu.
Nhìn những mỹ nữ đệ tử tiêu sái đi tới, từng người thổi hơi huýt sáo, reo hò cổ vũ.
Quả nhiên để người chờ trông mòn con mắt.
Nhưng ai bảo Phượng Minh đảng là một trong tứ đại đảng phái siêu cấp của Nhất Diệp kiếm phái làm chi, mà cơ hồ tụ tập tám mươi phần trăm nữ đệ tử của Nhất Diệp kiếm phái.
- Thật có lỗi, đến trễ.
Tiêu Mị đi đến lôi đài, nhìn Mục Vân, chắp tay cười nói.
Nụ cười này, phối hợp với thân hình vặn vẹo như thủy xà, cùng với ngực lộ ra quang cảnh tuyết trắng, để một ít đệ tử ngao ngao sói tru.
- Không sao, có thể bắt đầu chưa?
Mục Vân tuyệt không để ý.
Trên mặt xuất hiện một tia ý cười, cả người nhìn qua, rất khiêm tốn.
- XXX, để lão tử chờ lâu như vậy, dáng dấp chỉ là một bộ thân xác thối tha.
Trong lòng Mục Vân lại đổi thành một bộ dáng khác, mắng to.
Đến trễ? Từ giữa trưa đến màn đêm buông xuống.
Nếu không phải Phái chủ mệnh lệnh, hắn đã sớm bỏ gánh rời đi.
- Đã như vậy, so thi đấu bắt đầu đi!
Tiêu Mị nhàn nhạt cười một tiếng, phong thái làm cho người ta điên cuồng.
- Tốt!
Vừa dứt lời, lần này, Mục Vân cũng không quanh co lòng vòng, Hắc Dận Kiếm xuất hiện trong tay.
Kiếm ra, khí thế cả người Mục Vân giờ phút này cấp tốc đề thăng.
Ngũ phẩm Nhân Tiên đỉnh phong.
Loại khí thế này, rất nhiều người một ánh mắt đã cảm giác được.
Mỗi một cảnh giới, có khí tức cùng cảm giác áp bách của mỗi một cảnh giới.
Mục Vân giờ phút này, mặc dù cảnh giới là ngũ phẩm Nhân Tiên đỉnh phong, khí tức và cảm giác áp bách rất mạnh, thế nhưng ở trước mặt Tiêu Mị, không có gì khác biệt.
Bởi vì hắn... Vẫn là ngũ phẩm Nhân Tiên.
- Mục sư đệ, ngươi khiêu chiến ta, cần phải hạ thủ nhẹ một chút, thể cốt ta rất yếu, nếu không phải là đối thủ, làm hỏng, ngươi cần phải chịu trách nhiệm.
Tiêu Mị nói một câu, không biết để bao nhiêu đệ tử thiếu niên mềm người tại chỗ.
- Tiêu Mị sư tỷ yên tâm, thân thể ngươi yếu xương, ta giúp ngươi gõ một cái, vừa hay có thể trở nên rất mạnh.
Nghe đến lời này, sắc mặt Tiêu Mị phát lạnh, bước ra một bước.
Phanh phanh phanh...
Từng tiếng bành bành vang lên, trường kiếm trước người Tiêu Mị ra khỏi vỏ.
Tử Mẫu Kiếm!
Một kiếm dài ba thước sáu tấc, thế nhưng một kiếm khác lại như chủy thủ.
Tay phải cầm trường kiếm, tay trái cầm đoản kiếm, Tiêu Mị giết ra.
Đinh đinh...
Lập tức, trên sân bắt đầu giao chiến, tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hai thân ảnh triền đấu cùng một chỗ.
Mà thấy cảnh này, mọi người tại đây cảm giác trò hay sắp bắt đầu.
Tiêu Mị xuất thủ nhìn mềm mại không xương, thế nhưng khi Kiếm Phong tới gần Mục Vân trong nháy mắt, toàn bộ thân thể nàng căng cứng, trước ngực sau mông, đều không ngừng run rẩy, tạo nên gợn sóng.
Trận đấu này, đệ tử xem thi đấu cũng không phải nhìn giao chiến giữa hai người, mà là quang cảnh Tiêu Mị xuân quang chợt tiết.
Mà thấy cảnh này, những nữ đệ tử Phượng Minh đảng mở miệng mắng một tiếng lưu manh, sắc mặt đỏ bừng.
Những đệ tử háo sắc này thực sự là nên bị móc đi hai mắt.
Nhưng theo hai người giao thủ, một ít đệ tử đến đây quan sát lại phát hiện mánh khóe.
Tiêu Mị cũng bị Mục Vân áp chế.
Mặc dù bọn hắn rất không muốn tin tưởng, thế nhưng đây chính là sự thật.
Tiêu Mị bị Mục Vân không ngừng áp chế.
Lần này, kiếm thuật của Mục Vân mang theo quỹ tích rất kì lạ.
Cùng rất không giống với lần trước giao thủ cùng Lục Khiếu.
- Chiến đại ca, kiếm pháp này của Mục Vân... Thật là ảo diệu.
Lục Khiếu nhịn không được nói:
- Lần trước, nhìn kiếm thuật của hắn ngang ngược càn rỡ, lực lượng đại khai đại hợp, thế nhưng lần này, kiếm thuật của hắn lại đổi, trở nên... Sắc bén.
- Ừm!
Chiến Thiên Linh chậm rãi nói:
- Kẻ này lĩnh ngộ kiếm thuật vượt qua tất cả chúng ta, chỉ sợ chỉ có Thái Tử có thể so với, cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, đã đối lý giải kiếm thuật sâu sắc, đến cảnh giới Địa Tiên, kẻ này tuyệt đối là giống như Phái chủ, sẽ trở thành một kiếm khách khủng bố.
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời kinh ngạc.
Cùng Phái chủ... Làm sao có thể.
Nhưng nghĩ đến Mục Vân tại cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên đã ngưng kết ra kiếm giới, điểm này đúng là khiến người ta cảm thấy hãi nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận