Vô Thượng Thần Đế

Chương 1593: Giao thủ với Minh Tiềm

- Ta nhìn ngươi gần đây khiêu chiến, rất chăm chỉ, mà thực lực cũng nhận được đề thăng, không tệ.
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, tán thưởng:
- Trong vòng năm năm, đột phá đến Nhân Tiên đỉnh tiêm, hẳn là không có vấn đề gì, đoạn thời gian gần đây, ngươi cứ ở trong tông môn, thành thành thật thật bắt đầu khiêu chiến.
- Kế tiếp là Minh Thần đảng Minh Tiềm, lại an bài tiếp cho ngươi một lần khiêu chiến đi, đó chính là Thái Tử đảng Khâu Nhiên cùng Tạ Dục hai người, hai người này là tướng tài đắc lực thủ hạ của Thái Tử, mà có thể song song liên thủ, công kích rất lợi hại, ngươi khiêu chiến xong Minh Tiềm, chính là bọn hắn.
Nghe đến lời này, Mục Vân luôn cảm giác của mình bị bán.
- Chẳng lẽ Phái chủ không lo lắng ta sẽ bị Minh Tiềm đánh bại?
- Đánh bại thì lại ước chiến, dù sao ngươi bị thương thì có thể lựa chọn tĩnh dưỡng, tu dưỡng xong tái chiến, đến khi ngươi tăng cảnh giới lên tới cửu phẩm Nhân Tiên mới thôi.
Nghe đến lời này, Mục Vân cơ hồ muốn phun máu.
Tăng lên tới cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên?
Chẳng phải toàn bộ hạch tâm đệ tử Nhất Diệp kiếm phái bị hắn khiêu chiến một lượt?
Diệp Cô Tuyết này đang chơi hắn sao!
- Sư tôn, trong vòng năm năm, tăng lên tới cấp độ Nhân Tiên đỉnh tiêm, đệ tử có thể làm được, chỉ là dựa vào khiêu chiến để làm chuyện này, tựa hồ không quá phúc hậu .
- Ừm?
Mục Vân vội nói:
- Chờ ta đến cửu phẩm Nhân Tiên, chỉ sợ đệ tử trong tông môn đều bị ta khiêu chiến một lần, vậy ta chẳng phải đắc tội hết thảy đảng phái?
- Thì tính sao?
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Nhất Diệp kiếm phái này có ta là Phái chủ, đắc tội bọn hắn thì sợ cái gì? Ngươi bây giờ nếu có thể khiêu chiến thành công từng người bọn hắn, vị trí Phái chủ này, ta cho ngươi tới làm, cũng không phải không thể.
Nghe đến lời này, Mục Vân giật mình một cái.
Lời này, Diệp Cô Tuyết cũng không phải nói lần đầu tiên.
Chẳng lẽ Diệp Cô Tuyết thật sự có quyết định này?
Nghĩ đến đây, Mục Vân cảm giác trong lòng run lên.
Nếu Diệp Cô Tuyết thật có quyết định này, bị những người khác biết, hắn bây giờ ở trong Nhất Diệp kiếm phái, thật đừng nghĩ có thời gian thanh tĩnh.
- Sư tôn...
- Được rồi, nhớ lấy, chuyện liên quan tới Hoàng Tuyền thành, chớ truyền ra ngoài, ta tự có tính toán.
Diệp Cô Tuyết ngắt lời nói:
- Chuẩn bị cẩn thận sau ba ngày chiến một trận cùng Minh Tiềm, thắng, tiếp tục khiêu chiến Khâu Nhiên cùng Tạ Dục hai người, bại, vậy cứ tiếp tục khiêu chiến Minh Tiềm, thẳng đến thắng được mới thôi.
Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, đã biến mất không thấy gì nữa.
- Lão bà.
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết biến mất, trong lòng Mục Vân thầm mắng một tiếng.
- Muốn để ta xuất chủ, ngươi cho rằng ta không dám làm? Chỉ là giao Nhất Diệp kiếm phái vào trong tay của ta, toàn bộ Kiếm Vực, cũng đừng nghĩ an bình, nhất là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mục Vân hừ một tiếng, đứng ở phía trên sơn phong, quan sát cảnh tượng náo nhiệt bên dưới.
Trận chiến ngày hôm nay, lại có một ít lĩnh ngộ, hắn đoạt được đã đầy đủ.
Hiện tại, cần hảo hảo tiêu hóa một chút, lấy về mình dùng, ngẫm lại giao chiến cùng Minh Tiềm sau ba ngày.
Hạ quyết tâm, Mục Vân ngồi xếp bằng, lần nữa tiến vào trong tu luyện.
Võ giả một đường, dù không phải mỗi ngày đều đả tọa tu luyện buồn khổ như vậy, lúc cần phải thường ra ngoài lịch luyện, thế nhưng Mục Vân khoảng thời gian này thiếu tu luyện một chút.
Cơ hội lần này, không cho bỏ qua.
Hạ quyết tâm, Mục Vân lâm vào nhập định.
Giờ khắc này, bên trong cơ thể của hắn, Tiên khí vận chuyển một đại chu thiên đã đề thăng đến cấp độ viên mãn.
Cùng lúc đó, còn có ba mươi tiểu chu thiên vận chuyển, xem như một nữa chu thiên.
Một nửa đại chu thiên Tiên khí vận chuyển, đề thăng bực này vẫn muốn cảm tạ Tiêu Mị hôm nay thẹn quá hoá giận công kích.
Mỗi một lần công kích, đều mang cho hắn đề thăng cực lớn Tiên khí chu thiên vận chuyển.
Tìm thời gian, Mục Vân nên đi cảm tạ Tiêu Mị một chút.
Mục Vân thắng được lần khiêu chiến thứ hai lần nữa truyền ra bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.
Đám người càng thêm chờ mong lần khiêu chiến thứ ba.
Lần thứ ba, ba ngày sau.
Thời gian trong lúc mọi người chờ mong, giống như trở nên rất chậm chạp.
Ba ngày thời gian, thoáng một cái đã qua.
Một ngày này, Mục Vân xuất hiện trên đài khiêu chiến.
Mà lần này, người Chiến Linh đảng lại đến xem náo nhiệt.
Không chỉ Chiến Linh đảng, người Phượng Minh đảng cũng tới xem náo nhiệt.
Các đệ tử Nhất Diệp kiếm phái cũng hiểu rõ, đây là các đại đảng phái đang âm thầm phân cao thấp.
Chiến Linh đảng Lục Khiếu bại bởi Mục Vân, cho nên bọn hắn muốn nhìn một chút, Phượng Minh đảng Tiêu Mị có thể thua hay không.
Mà bây giờ Tiêu Mị thua, bọn hắn lại muốn nhìn nhìn, Minh Thần đảng Minh Tiềm có thể thua hay không.
Mà bọn hắn càng muốn biết, tiếp theo, Mục Vân có phải khiêu chiến thành viên Thái Tử đảng hay không.
Từng hồi từng hồi khiêu chiến để đệ tử quan chiến càng ngày càng nhiều.
Mà danh khí của Mục Vân cũng càng lúc càng lớn.
Bên trong Chiến Linh đảng.
Chiến Phong ha ha cười nói:
- Nghe nói mấy ngày nay, không ít đệ tử gia nhập Luân Hồi đảng.
- Đúng vậy, hiện tại ai cũng biết, Phái chủ rất coi trọng tọa hạ đệ tử thứ tám này, che chở có thừa, nghe nói lần trước Mục Vân đi một chuyến Bích Lạc tiên sơn, làm Phái chủ rất gấp, như là kiến bò trên chảo nóng.
- Lại có việc này?
- Đó là đương nhiên.
- Xem ra Phái chủ chúng ta không thu đồ đệ thì thôi, vừa thu đồ, quả thực quý giá như cục cưng.
- Đâu chỉ là cục cưng quý giá, một ít đệ tử bên trong Luân Hồi đảng đều nói, lần trước Phái chủ như vậy nhìn càng giống như lo lắng cho tình lang của mình, gấp gap đến mặt đều đỏ.
- Không thể nào?
Mấy người Chiến Linh đảng càng nói càng tà dị, càng nói càng nghiện.
Chỉ là loại chuyện này, căn bản giấu không được, lại thêm Luân Hồi đảng mới thành lập gần đây, đệ tử trong đảng không quản được miệng nhiều.
Đương nhiên cũng có một bộ phận nguyên nhân là Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn mấy người cố ý giở trò quỷ.
Nói quan hệ giữa Mục Vân và Phái chủ tà dị một chút, mới có người tin tưởng Mục Vân là bắp đùi lớn, mới có thể nguyện ý ôm chặt đùi Mục Vân.
Đương nhiên, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, nếu nói bát quái, bát quái nhất, dĩ nhiên chính là Phượng Minh đảng.
Dù sao bên trong Phượng Minh đảng đều là nữ đệ tử.
Phượng Tiên Nhi líu ríu, cũng nói không ngừng.
- Nghe nói không? Khó trách Mục Vân phách lối như vậy, nguyên lai là hầu hạ tốt cho Phái chủ chúng ta.
- Thật hay giả?
- Cái gì gọi là thật giả, đương nhiên là thật.
- Việc này, đệ tử Luân Hồi đảng đều thấy rõ ràng, mỗi lần Phái chủ đi tìm Mục Vân, đều mặt mũi tràn đầy thẹn thùng, thời điểm rời đi, càng là thần không biết quỷ không hay, còn nói đến sơn phong của Mục Vân vào ban đêm nữa cơ.
- Ông trời ơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận