Vô Thượng Thần Đế

Chương 1597: Không cho phép phản bội (2)

Mà lần này, Thái Tử chuẩn đại phát thần uy bên trong ngũ đại môn phái phán quyết tranh tài.
Chỉ cần có thể lực đè tất cả đệ tử thiên tài của ngũ đại môn phái, vị trí Phái chủ, sớm muộn gì cũng là của Thái Tử hắn.
Còn về Mục Vân, đến thời điểm đó vẫn muốn đứng sang bên cạnh.
Điểm này, trong lòng bọn họ vô cùng xác định.
Ngay thời điểm toàn bộ trong tông môn đều đang thảo luận về Mục Vân, trong lúc lặng yên, Mục Vân mang theo bốn người Lâm Chi Tu đột phá đến cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên tấn thăng làm hạch tâm đệ tử.
Mà lúc này, phía trên sơn phong của Mục Vân, Lâm Chi Tu bốn người hân hoan không thôi.
Có thể trở thành hạch tâm đệ tử, là một loại tâm tình, thực sự trở thành hạch tâm đệ tử, là một chuyện khác.
- Chúc mừng bốn vị sư huynh.
Giờ phút này, trước điện to bằng ngọn núi, trước mặt bốn người Lâm Chi Tu có đứng hai người.
Một người trong đó có làn da có màu đồng cổ, nhìn cả người chất phác trung thực.
Mà đổi thành một người thì nhìn văn văn nhược nhược, như là bạch diện thư sinh.
- Cố Vũ, Trần Phong, hai người các ngươi là bốn người chúng ta lựa chọn ra từ bên trong hai trăm người sớm nhất bái nhập Luân Hồi đảng.
Lâm Chi Tu nhìn hai người, chậm rãi nói:
- Lần này bốn người chúng ta tấn thăng làm hạch tâm đệ tử, ngày sau muốn trợ giúp đảng tụ phát triển thế lực ở bên trong hạch tâm đệ tử, mà về phần xử lý mọi chuyện của Luân Hồi đảng chúng ta bên trong đệ tử Diệp hệ, liền toàn quyền giao cho các ngươi.
- Cho nên lần này hai người các ngươi, tuyệt đối không nên để chúng ta thất vọng.
- Nhất định!
- Vâng!
Cố Vũ và Trần Phong hai người vui mừng khôn xiết.
- Cũng không cần khẩn trương.
Nhìn thấy hai người có phần hơi khẩn trương, Lâm Chi Tu trấn an.
- Đảng tụ rất dễ thân cận, mà hiện tại Luân Hồi đảng đang bồng bột phát triển, trải qua ba trận chiến, tại đệ tử Diệp hệ bên trong Luân Hồi đảng chúng ta đã có hơn năm trăm người.
- Chỉ cần hảo hảo quản lý, không phản bội đảng tụ Mục Vân, bất kỳ chuyện gì, đảng tụ đều có thể ngăn lại cho ngươi.
- Nhưng đừng trách chúng ta không có nhắc nhở hai người các ngươi, phản bội, thế nhưng là điều đảng tụ ghét nhất, quả thực là căm thù đến tận xương tuỷ.
Lâm Chi Tu nói lời này, có thể nói là ý Mục Vân, cũng là ý của hắn.
Bốn người bọn họ cùng Mục Vân là tình cảm sinh tử, thành lập tình nghĩa thâm hậu.
Cho nên phản bội đối với bọn hắn mà nói, căn bản không có khả năng.
Nhưng là tôn chỉ của Luân Hồi đảng chính là, không cho phép phản bội.
Điểm này, bọn hắn phải giảng kỹ càng cho mỗi một người mới tiến vào Luân Hồi đảng.
Nếu cảm giác Luân Hồi đảng không tốt, có thể rời khỏi, nhưng nếu làm chuyện ăn cây táo rào cây sung, cho dù đã rời khỏi Luân Hồi đảng, cũng là một con đường chết.
- Bốn vị sư huynh yên tâm.
Cố Vũ chắp tay đáp:
- Ta đã đắc tội tứ đại đảng phái, thực không dám giấu giếm, đệ tử tứ đại đảng phái bất kể là ở trong tông môn, hay là bên ngoài tông môn, ngang ngược càn rỡ, chúng ta đã chịu đựng đủ, chỉ là không có người có thể dẫn đầu chúng ta chống lại bọn hắn, cho nên cho tới nay, chúng ta đều khuất nhục chịu đựng.
- Không sai!
Trần Phong nhìn qua một thân trắng tinh, nói chuyện cũng hơi có vẻ văn nhược.
- Ta còn giết qua đệ tử của Thái Tử đảng, hiện tại gia nhập Luân Hồi đảng, chính là lưu mệnh lại bên trong Luân Hồi đảng, ngày sau, nhìn ta hành động là được.
- Tốt!
Nghe được hai người nói lời này, Lâm Chi Tu vỗ vỗ bả vai, hài lòng nói.
- Tốt cái gì mà tốt!
Ngay lúc này, Mục Vân lại đột nhiên xuất hiện.
- Ta để các ngươi gia nhập vào Luân Hồi đảng, cũng không phải muốn mệnh của các ngươi!
Mục Vân cười nói:
- Chúng ta đã thành lập một đảng phái, vậy dĩ nhiên là muốn đoàn kết nhất trí, cùng một chỗ giúp đỡ lẫn nhau, cho nhau trưởng thành.
- Tham kiến đảng tụ.
- Tham kiến đảng tụ.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, sáu người cung kính hành lễ.
- Cố Vũ, Trần Phong?
Nhìn hai người, Mục Vân cười nói:
- Tốt, bốn người Lâm Chi Tu tin tưởng các ngươi, ta đương nhiên cũng tin tưởng các ngươi, hảo hảo làm việc vì Luân Hồi đảng ta, đề thăng thực lực, nhưng nhớ lấy, không thể ngang ngược càn rỡ, đương nhiên, nếu người ta khi dễ đến trên đầu, cũng không thể để người giẫm lên.
- Chỉ cần có lý, cho dù tứ hạch tâm đệ tử của đại đảng phái, cũng không cần sợ.
- Vâng!
Nhìn hai người, Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Mấy người các ngươi đến vừa đúng lúc, ta từ Phái chủ nơi đó lấy được một chút Ly Tiên Nguyên Thạch, vừa hay để cho ta gia tăng một ít hiệu quả cho Tụ Linh Trận của sơn phong, các ngươi phụ một tay.
- Vâng!
Nghe đến lời này, mặt ngoài Cố Vũ cùng Trần Phong không có biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng cực kỳ chấn động.
Ly Tiên Nguyên Thạch.
Loại ngọc thạch này chính là chuyên môn dùng để gia cố trận pháp, nhất là Tụ Linh Trận, đối với việc gia cố Tụ Linh Trận tụ tập Tiên khí, có tác dụng thần kỳ.
Ngay từ đầu bọn hắn đã nghe bốn người Lâm Chi Tu nói, Mục Vân còn là một tiên trận sư cường đại.
Hiện tại xem ra, lời nói không giả.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Mục Vân xuất ra một khối Ly Tiên Nguyên Thạch lớn khoảng chừng thùng tắm, hai người mới biết được, bọn hắn kinh ngạc hơi sớm.
Ly Tiên Nguyên Thạch, một khối lớn chừng ngón cái, đối với hạch tâm đệ tử mà nói, đều là vật hi hữu, đối với đệ tử Diệp hệ bọn hắn mà nói, càng là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Mục Vân thế mà lấy một khối lớn như thế từ Phái chủ nơi đó...
Phái chủ thật đúng là bỏ được.
- Cả ngọn núi này, chia làm thượng sơn và hạ sơn, thượng sơn chủ yếu chính là vị trí của ta, ta đã tự hành mở một tòa trận pháp, cho nên một khối Ly Tiên Nguyên Thạch này liền tăng cường Tụ Linh Trận ở giữa sườn núi cho đám đệ tử các ngươi sử dụng đi.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, Cố Vũ, Trần Phong trợn mắt hốc mồm.
Một khối Ly Tiên Nguyên Thạch to như vậy, nói ít cũng phải hơn ngàn vạn Nhân Dương Đan mới có thể đổi lấy được.
Mục Vân lấy được, thế mà ngưng tụ Tụ Linh Trận cho bọn hắn, cho bọn họ tu luyện.
Vẻn vẹn điểm này, đầy đủ để bọn hắn thật tâm khâm phục Mục Vân.
Điểm này, đặt ở bất kỳ bên trong một đảng phái nào, không có bất kỳ một đảng tụ nào nguyện ý làm như vậy.
Thế nhưng Mục Vân nguyện ý.
Theo Mục Vân đi tới dãy cung điện giữa sườn núi, cuối cùng, Mục Vân đi tới trước một cung điện.
- Chính là chỗ này.
Đứng trước cung điện, bàn tay Mục Vân vung lên, bên trong lòng bàn tay ngưng tụ ra từng trận phù.
Nhìn qua những trận phù kia rất tối nghĩa, đối với bọn hắn mà nói, chính là chữ viết của Thần tộc cổ lão, căn bản không thể lý giải.
Nhưng chúng ở trong tay Mục Vân lại giống như từng tinh linh đang nhảy vọt.
Trận phù di động bắt đầu leo lên một tòa đại điện trước mắt.
Dần dần, giữa sườn núi cùng với vị trí hướng xuống của toàn bộ sơn phong bắt đầu phát sinh biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận