Vô Thượng Thần Đế

Chương 1605: Nhất Diệp sơn cốc (2)

Diệp Cô Tuyết nói:
- Ta thấy những tâm phúc của đảng tụ các đại đảng phái bên trong Nhất Diệp kiếm phái cũng không phải đối thủ của ngươi, để ngươi khiêu chiến tọa hạ đệ tử, cũng không tốt lắm, đã như vậy, ngươi cũng tiến vào Nhất Diệp sơn cốc đi.
- A?
- A cái gì mà a.
Mục Vân chắp tay nói:
- Sư tôn, không phải ta không nguyện ý đi, chỉ là, ta không biết một chút gì về sơn cốc kia, cho nên...
- Đi vào chẳng phải sẽ biết?
Diệp Cô Tuyết lạnh lùng nói:
- Ngươi hộ tống Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca ba người bọn họ tiến vào bên trong, ta nói cho ngươi, cảnh giới không có đề thăng, không có xuất cốc.
- Đệ tử tuân mệnh.
Mục Vân thành thành thật thật chắp tay.
- Ta lại hỏi ngươi.
Mà Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, cách một hồi lâu, mới có hơi xấu hổ nói:
- Tiểu tử ngươi lĩnh ngộ kiếm đạo một năm nay như thế nào từ khống chế kiếm giới một mét, đến kiếm giới ba mét rồi?
- A?
- Xú tiểu tử, a cái gì mà a.
Diệp Cô Tuyết ho khan một cái, mang theo lúng túng nói:
- Sư tôn chỉ muốn nhìn một chút, kiếm giới ngươi gia cố cùng đề thăng là như thế nào làm được, để tránh ngươi đi ra đường rẽ gì trên con đường tu luyện kiếm giới.
- Nha!
Mặt Mục Vân ngoài mặc dù giả vờ ngây ngốc, thế nhưng đáy lòng lại cười đau cả bụng.
Diệp Cô Tuyết này, thật đúng là có ý tứ...
Mục Vân ho khan một cái, một bộ dáng vẻ thụ giáo, chậm rãi nói:
- Sư tôn, đệ tử thật có một chút chỗ không hiểu về việc ngưng kết kiếm giới.
- Ồ? Nói nghe một chút.
- Mọi người đều biết, kiếm khách, ban đầu lĩnh ngộ chính là kiếm ý, cái gọi là kiếm ý, chính là một loại dung hợp giữa kiếm khách và kiếm, bằng vào uy lực kiếm của bản thân đề thăng chính mình.
- Sau kiếm ý chính là kiếm thế, mà kiếm thế thì là sau khi kiếm khách cùng kiếm hòa làm một thể dẫn động thiên địa đại thế, chỉ bất quá cái thế này là dựa vào kiếm với tư cách truyền thừa.
- Mà sau kiếm thế chính là kiếm tâm, trong lúc này, lại là kiếm khách tôi luyện chính mình, xem mình như một thanh kiếm mà tôi luyện, kiếm tâm của đệ tử chính là tịch diệt kiếm tâm, hết thảy quay về tịch diệt, quy về hư không.
- Kiếm ý, kiếm thế, kiếm tâm, có thể nói là ba tầng đẳng cấp từng bước đề thăng của kiếm khách, mỗi một bước, đều là một đạo khảm, nhưng tối nghĩa nhất lại là kiếm đạo.
Mục Vân đi đến vách đá, nhìn Tiên khí lượn lờ khắp núi, chậm rãi nói:
- Tiên giới thập đại vực, một vực một thiên địa, đạo, là tồn tại mỗi tiên nhân đều cực lực theo đuổi, hư vô mờ ảo, cường hoành không thể nắm lấy, ba ngàn đại đạo, một đạo một ý.
- Chân chính đụng chạm mà nói, mới là tiên nhân chân chính bắt đầu đạp vào con đường thông thiên mà thôi, cho nên, đệ tử một mực tu luyện tăng cường kiếm đạo, chính là xem như mình vừa mới bắt đầu dung hợp cùng kiếm.
- Mà kiếm giới, có thể nói là thể hiện kiếm đạo nhất trực quan, kiếm đạo ý cảnh cỉa đệ tử khả năng ở phía trên sư tôn, thế nhưng bởi vì thực lực đệ tử bị hạn chế, cho nên kiếm giới bất quá là phạm vi đường kính ba mét, mà sư tôn chỉ sợ là đường kính phạm vi hơn trăm mét.
- Cho nên kiếm giới mạnh yếu không chỉ có quan hệ đến lĩnh ngộ ý cảnh, còn tương quan cùng thực lực.
Mục Vân thở ra một hơi nói:
- Sư tôn, đệ tử một mực lĩnh ngộ kiếm đạo, đều xem chính mình như một hạt cát, một giọt nước, một mảnh lá, một tấc đất trong thiên địa, từ đó, đem mình hóa thành một thanh kiếm, di động, nằm, lăn lộn, hưởng thụ trong thiên địa này.
- Năm đó, đệ tử tại hạ giới lĩnh ngộ kiếm tâm, đã là không ai cản nổi, nhưng đến Tiên giới, đệ tử mới biết được, kiếm đạo chẳng qua là cất bước ban đầu của một kiếm khách mà thôi.
- Nếu không, Tiên giới thập đại vực, Ma tộc hung hoành, Yêu tộc quỷ dị, đều có thể đều chiếm một vực, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, có thể lấy kiếm lập xuống một vực, đủ để nhìn ra, địa vị chí cao vô thượng của kiếm khi quần hùng cùng tồn tại trong Tiên giới.
- Mà kiếm giới, thể hiện kiếm đạo mạnh yếu, chặt chẽ không thể tách rời với bản thân kiếm khách...
Mục Vân đứng trên vách đá, chậm rãi nói, nói đến chỗ kích động, ngay cả chính hắn cũng sinh lòng hướng tới.
Mà Diệp Cô Tuyết đứng ở một bên sớm đã si ngốc.
Mỗi một câu Mục Vân nói để chính hắn đều cảm giác dư vị vô tận.
Bởi vì những lời này, căn bản không phải chính hắn lĩnh ngộ ra, mà là kiếp trước trên một đường tu kiếm được sư tôn Diệt Thiên Viêm truyền thụ cho.
Mục Vân nói xong dần dần quên hết tất cả, Diệp Cô Tuyết cũng nghe được quên hết tất cả.
Nhưng nghĩ đến Diệt Thiên Viêm, trong lòng Mục Vân lại có chút áy náy.
Kiếp trước, vị sư tôn này dốc hết sở học cả đời truyền thụ cho mình kiếm thuật, mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chết đi.
Về sau, cho dù trở thành tuyệt thế Tiên Vương, hắn vẫn không thể báo thù cho sư tôn của mình.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Thù này hận này, ngàn vạn thế cũng không thể quên.
Diệt Thiên Viêm, mấy vạn năm trước, ở trong tiên giới, đề cập tên này, ai không biết?
Thế nhưng cuối cùng...
- Tại sao ngươi không nói nữa?
Nhìn thấy Mục Vân ngừng lại, Diệp Cô Tuyết vẫn chưa thỏa mãn nói:
- Phía dưới đâu?
- Ách...
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết cấp thiết, Mục Vân ho khan một cái.
Nhìn thấy Mục Vân đột nhiên im miệng, Diệp Cô Tuyết cũng biết mình có phần thất thố.
- Ừm, lĩnh ngộ của ngươi rất không tệ, phương hướng cũng rất đúng, ngày sau, mỗi cách một đoạn thời gian, đến phía trên sơn phong của ta, giảng một chút cho ta về một đoạn thời gian tu luyện sở ngộ của ngươi, hiểu chưa?
- Đệ tử tuân mệnh.
Mục Vân chắp tay, chậm rãi nói:
- Vậy sư tôn, Nhất Diệp sơn cốc, đệ tử có phải...
- Phải đi!
Trên đường xuống núi, Mục Vân lại nhịn không được mắng to.
- Lão bà, thật là xấu đến thực chất bên trong cơ thể, lão tử vô duyên vô cớ nói ra nhiều lĩnh ngộ như vậy của sư tôn ta cho ngươi nghe, còn để ta đi cái gì Nhất Diệp sơn cốc, không có lương tâm...
Mục Vân đi trên đường không ngừng kêu rên.
Mà đổi thành một bên, Diệp Cô Tuyết nhìn thân ảnh Mục Vân xuống núi, trong ánh mắt lại để lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Vì cái gì!
Hai mắt Diệp Cô Tuyết mang theo một ít hơi nước, tự lẩm bẩm:
- Vì cái gì hắn lĩnh ngộ, cùng hắn, lại giống như vậy...
...
Giờ khắc này, Mục Vân đi xuống núi, vừa rồi giảng thuật những nội dung kia cho Diệp Cô Tuyết, đều được phong tồn bên trong trí nhớ kiếp trước của hắn, lại thêm từ ban đầu trọng sinh đến bây giờ, trong đầu của hắn có Thời Không Yếu Tắc bên trong Tru Tiên Đồ, học tập được rất nhiều kiếm pháp cùng lĩnh ngộ về kiếm từ đệ nhất Thần Đế nơi đó, kết hợp lại, lại thêm chính Mục Vân lĩnh ngộ hỗn hợp, đương nhiên càng dưỡng đến tinh thâm.
Bất quá lần nữa nói ra, Mục Vân lại có thể cảm giác được, mình lĩnh ngộ kiếm đạo càng tăng cường thêm mấy phần.
- Xem ra khi trở về, tạm thời bế một chút quan, lĩnh ngộ một ít, kiếm đạo hẳn là sẽ có lĩnh ngộ càng thêm đột phá.
Mục Vân lẩm bẩm, rời khỏi sơn phong.
- Mục sư huynh, Mục sư huynh, không tốt.
Ngay lúc này, một thân ảnh vội vàng chạy tới.
Người tới chính là Trần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận