Vô Thượng Thần Đế

Chương 1607: Sơ nhập sơn cốc

Nghe đến lời này, Tần Thời Nguyệt giật mình.
Hắn tin!
Bởi vì trong một năm qua đến nay, Mục Vân cơ hồ đều đang phát triển lực ảnh hưởng của hắn bên trong đệ tử Diệp hệ, bên trong toàn bộ Luân Hồi đảng, hơn một ngàn đệ tử, hạch tâm đệ tử bất quá mười mấy người, đệ tử khác, toàn bộ là đệ tử Diệp hệ.
Nhưng là đệ tử Diệp hệ trong Luân Hồi đảng của Mục Vân lại chiếm cứ một nửa người nổi bật trở lên trong toàn bộ đệ tử Diệp hệ Nhất Diệp kiếm phái.
Thậm chí hiện tại, Ngũ Diệp đảng có số lượng đệ tử Diệp hệ thực lực khá mạnh cũng so không bằng.
Mục Vân này chuẩn bị phát triển lâu dài, hiện tại đang toàn lực bồi dưỡng đệ tử Diệp hệ trong Luân Hồi đảng của hắn, đưa từng người thành hạch tâm đệ tử, một bước phát triển.
Triêu Thiên Ca lúc trước cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Triêu Thiên Ca cũng không có làm được.
Cho nên bọn hắn cũng không có để ở trong lòng về loại biện pháp này của Mục Vân.
Nhưng uy vọng và danh dự Mục Vân hiện nay bên trong đệ tử Diệp hệ tuyệt đối là không người có thể so sánh.
Trước đó, Luân Hồi đảng công bố muốn lại tuyển nhận thêm một tên đệ tử Diệp hệ làm thành viên, kết quả bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái, thế mà có hơn vạn người tham gia báo danh.
Cái số này quả thực là khủng bố ngàn dặm mới tìm được một.
- Kiếm này, ta cho!
Tần Thời Nguyệt chắp tay, nhìn Thương Nam cùng Hàn Bi.
- Tần thái hộ!
- Tần thái hộ!
Không nghĩ tới Tần Thời Nguyệt thật nguyện ý cho.
Thương Nam cùng Hàn Bi trợn tròn mắt.
Đưa binh khí cho Mục Vân, sẽ để hai người bọn hắn triệt để không có mặt mũi ở trước mặt Mục Vân.
Ngày sau ở bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái cũng sẽ bị biến thành trò cười.
- Thái Tử trước đó nói cái gì, các ngươi còn nhớ rõ?
Tần Thời Nguyệt quát:
- Hắn không có mặt, hết thảy công việc trong Thái Tử đảng giao cho ta xử lý, các ngươi quên rồi sao?
Nghe đến lời này, Thương Nam cùng Hàn Bi nắm chặt bàn tay, lạch cạch lạch cạch vang lên, sắc mặt đều xanh xám.
- Chúng ta cho!
Hai người hừ một tiếng, mỗi người ném ra trường kiếm trong tay của mình.
- Mục Vân, ngươi nhớ, kiếm này, ngươi cần phải bảo vệ tốt cho chúng ta, sớm muộn gì cũng có một ngày, hai người chúng ta sẽ một lần nữa cầm về.
- Đồ đã ăn vào miệng, Mục Vân ta chỉ lưu cho mình dùng, sẽ không phun ra ngoài.
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân lớn lối, Thương Nam, Hàn Bi nổi giận.
- Đi!
Tần Thời Nguyệt lần nữa hét lên ra lệnh.
Trên mặt hai người đầy vẻ không cam, thế nhưng nghĩ đến Thái Tử, vẫn không dám phản bác, oán hận rời đi.
- Mục sư huynh, lần này, lại đắc tội Thái Tử đảng!
Lâm Chi Tu cười khổ.
- Cũng không phải lần đầu tiên.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Lần này, Thái Tử bế tử quan, xem ra không đến Địa Tiên, tuyệt không lộ diện, Tần Thời Nguyệt cũng biết nhịn nhục.
- Dạng này, Lâm Chi Tu, ngươi bây giờ truyền bá tin tức ra ngoài, Luân Hồi đảng chúng ta bắt đầu chiêu thu đệ tử!
Mục Vân nói:
- Cứ nói ai đến chúng ta đều không từ chối, nhưng, các ngươi lưu lại tâm nhãn, thành viên lão làng, chia làm nội vi, thành viên mới chia làm ngoại vi đệ tử.
- Ngươi đây là...
- Hiện tại bất chấp tất cả, trước tiên lôi kéo hết những đệ tử này tiến đến, lớn mạnh thanh thế Luân Hồi đảng, ta ngược lại muốn nhìn một chút, những đảng tụ khác sẽ có phản ứng như thế nào.
Mục Vân cười nói:
- Khoảng thời gian này, ta muốn đi Nhất Diệp sơn cốc, chuyện Luân Hồi đảng giao cho các ngươi, nếu hạch tâm đệ tử dám nhúng tay chuyện đệ tử Diệp hệ, ngươi thông báo ta, thả tin tức này cũng ra.
- Được rồi!
Lâm Chi Tu cười hắc hắc, đột nhiên, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên biến mất.
- Ngươi vừa rồi nói đi chỗ nào?
- Nhất Diệp sơn cốc.
- Mẹ nó, ngươi đến đó làm cái gì?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, nụ cười trên mặt Lâm Chi Tu triệt để biến thành kinh khủng.
- Thế nào rồi? Nhất Diệp sơn cốc rất khủng bố?
Nhìn thấy Lâm Chi Tu phản ứng khủng bố, Mục Vân cảm giác thân thể phát lạnh.
Có khủng bố như vậy sao?
Trước đó nhìn ba người Chiến Thiên Linh rất sợ hãi khi biết mình sẽ tiến vào sơn cốc, hiện tại Lâm Chi Tu tựa hồ cũng rất khủng bố...
- Không phải ngươi không biết gì đó chứ?
Lâm Chi Tu im lặng nói:
- Nhất Diệp sơn cốc, nói tốt là địa phương đệ tử Nhất Diệp kiếm phái chúng ta tiến vào bên trong thí luyện thực lực, nói xấu lại là thành địa phương giam giữ đệ tử.
- Nghe nói hàng năm đều có đệ tử điên, ngốc ở bên trong, mà không có một trăm, cũng có hơn mấy chục người.
- Khủng bố như vậy?
Mục Vân cũng giật mình.
Lúc trước hắn nghe nói qua, bên trong Nhất Diệp sơn cốc chính là địa phương tông môn thí luyện đệ tử cùng trừng phạt đệ tử, song trọng tiêu chuẩn, thế nhưng lại là sự thật.
Thế nhưng không nghĩ tới, nơi này còn có thể bức tử bức người điên.
Khó trách mấy người Chiến Thiên Linh lúc ấy sợ hãi như vậy.
- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đi vào trong đó?
Lâm Chi Tu nhìn Mục Vân, cổ quái nói.
- Đúng.
Mục Vân cười nói:
- Nếu là địa phương tôi luyện, ta đương nhiên muốn đi xem rõ ngọn ngành.
- Ngươi điên rồi?
Lâm Chi Tu quát:
- Chỗ đó thế nhưng là Tu La chi địa, khủng bố lợi hại, ngươi đi vào, vạn nhất bị bức điên thì làm sao bây giờ?
- Sẽ không, ta chỉ đi xem một chút, thực sự không được liền đi ra chứ sao.
- Ra?
Lâm Chi Tu cười khổ:
- Đi vào trong đó, chí ít thời gian một tháng mới có thể mở ra lối ra, nếu không ngươi cho rằng, sao lại có đệ tử bị ép điên.
Một tháng...
Nghe đến lời này, Mục Vân thực sự muốn chửi má nó.
Chỉ là giờ khắc này nói cái gì cũng vô dụng, Diệp Cô Tuyết đã quyết tâm để hắn tiến vào bên trong.
Xem ra, cần chuẩn bị cẩn thận một phen.
...
Nhất Diệp kiếm phái, diện tích rộng lớn, trong đó sơn mạch, sơn lâm cũng nhiều vô số kể.
Lúc này, tại chỗ sâu trong Nhất Diệp kiếm phái, phía trước một sơn cốc, lần lượt từng thân ảnh đứng vững.
Bốn thân ảnh, tư thái không giống nhau.
Nhìn kỹ lại, chính là Mục Vân, Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca bốn người.
- Nhất Diệp sơn cốc...
Nhìn phía trước núi có cửa vào cốc, ở một bên viết bốn chữ lớn, Chiến Thiên Linh cười khổ nói:
- Nơi này, đời ta thật sự không muốn vào.
- Ai nói không phải!
Triêu Thiên Ca cũng bất đắc dĩ nói:
- Nhớ lần trước tiến vào, còn là trăm năm trước, một lần kia, thật kém chút bức ta điên.
- Bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa, Mục Vân, ngươi lần đầu tiến vào, cần bảo vệ tốt chính mình!
Phượng Như Ý hậm hực nói:
- Chết ở bên trong, đừng liên lụy đến ba người chúng ta.
Nghe đến lời này, Mục Vân không nói.
Chết ở bên trong.
Nữ nhân này không thể trông mong hắn tốt hơn một chút.
- Hảo, đi thôi!
Bốn đạo thân ảnh tiến vào bên trong.
Mà cùng lúc đó, phía trên một ngọn núi cửa vào sơn cốc, hai thân ảnh đứng thẳng.
Một người trong đó, một thân váy dài trắng, xuất trần cao quý, khí tức trầm ổn, chính là Diệp Cô Tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận