Vô Thượng Thần Đế

Chương 1608: Khiêu vũ trên mũi đao

Mà bên cạnh Diệp Cô Tuyết, Lâm Nhất Thâm khom người đứng thẳng, trong mắt lóe ra ánh mắt trầm thấp.
- Lâm trưởng lão.
- Có thuộc hạ.
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Lần này bốn người bọn họ tiến vào bên trong, Chiến Thiên Linh, Triêu Thiên Ca, Phượng Như Ý ba người, không đến Địa Tiên, không thể phóng xuất cho ta, còn về Mục Vân... Để hắn hảo hảo ở bên trong tôi luyện.
- Vâng!
Nghe đến lời này, trong mắt Lâm Nhất Thâm một tia ánh sáng âm trầm, khóe miệng lộ ra nụ cười xảo trá, phi thân rơi xuống.
Hai tay vung vẩy, từng tiếng ầm ầm vang lên, cửa vào sơn cốc một đạo ánh sáng quỷ dị bốc lên, một tòa trận pháp lặng yên xuất hiện, phong kín cốc khẩu.
- Mục Vân, lần này, ngươi cứ chết ở bên trong, tránh cho lão phu ra tay giết ngươi.
Khóe miệng Lâm Nhất Thâm lộ ra vẻ tươi cười, cả người giống như tuyệt thế sát thần, ngạo nghễ không gì sánh được.
Hơn một năm nay, hắn một mực bế quan, rốt cục đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.
Mà vừa xuát quan, hắn mới biết được, bên trong thời gian một năm này, Mục Vân thế mà làm ra rất nhiều đại sự kinh thiên động địa.
Hắn vốn định tự mình đột phá cảnh giới Địa Tiên, chém giết Mục Vân, đây còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng không nghĩ tới, Mục Vân hiện nay thế mà đã có thực lực có thể đánh bại võ giả cảnh giới bát phẩm Nhân Tiên.
- Cho dù ngươi là ngút trời kỳ tài, chỉ cần còn chưa đạt tới cảnh giới Địa Tiên, lão phu muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay, có bản lĩnh, ngươi cũng đừng rời khỏi Nhất Diệp kiếm phái.
Lâm Nhất Thâm nhếch miệng, sâm nhiên sát ý, lặng yên nở rộ.
Chỉ là giờ khắc này, bốn người Mục Vân đã tiến vào bên trong Nhất Diệp sơn cốc.
Dậm chân tiến vào bên trong sơn cốc, Mục Vân đưa mắt nhìn lại, đây là một đầu thông đạo thật dài, hai bên đều là vách núi cheo leo, phía trước một ánh mắt không nhìn thấy đầu.
Trừ cái đó ra, không có gì đặc thù.
Thế nhưng giờ khắc này, ba người Chiến Thiên Linh lại vội vã cuống cuồng.
- Đáng sợ như thế sao?
Mục Vân không hiểu hỏi.
- Ngươi cứ nói đi?
Phượng Như Ý tức giận nói:
- Đợi chút nữa ngươi liền biết, nơi này vì cái gì bị môn nội đệ tử xưng là Địa Ngục.
Hưu hưu hưu...
Phượng Như Ý vừa dứt lời, bên trong sơn cốc vang lên từng tiếng xé gió từ phía trước bốn người.
Từng tiếng xé gió mang theo khí thế sắc bén không thể đỡ.
Phía trước, từng đạo kim quang nở rộ, để người cảm giác hoa mắt thần mê.
Khanh...
Phượng Như Ý đột nhiên giơ lên trường kiếm trong tay, sải bước ra.
Phía trước nàng vốn không có vật gì, thế nhưng trong nháy mắt trường kiếm Phượng Như Ý giết ra, tiếng âm vang nổ vang, trước người Phượng Như Ý thế mà xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng.
Kim sắc trường kiếm kia là trước đó không có.
Đông...
Ngay thời điểm Mục Vân đang kinh ngạc, một cảm giác nhói nhói từ phần bụng hắn truyền ra.
Bịch một tiếng trầm muộn, cảm giác để người ta muốn nổ tung.
Mục Vân chỉ cảm thấy, giống như có một thanh kiếm sắc muốn xuyên phá thân thể của mình.
Quan trọng nhất là, hắn căn bản không thấy được.
- Cái quỷ gì!
Sắc mặt Mục Vân trắng nhợt, thần sắc biến đổi.
- Mục sư đệ, đây là chỗ hung hiểm của Nhất Diệp sơn cốc, trong sơn cốc này, công kích cũng không có hình thể, chỉ có thể dựa vào tiếng tiến hành phòng bị.
- Dựa vào tiếng?
Mục Vân giật mình.
Thì ra là thế, sơn cốc này, quả nhiên có phần cổ quái ở bên trong.
Hưu...
Ngay thời khắc Mục Vân gật đầu, đột nhiên, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Mục Vân giết ra một kiếm.
Đinh...
Ở trước người hắn, một ánh sáng màu vàng bất ngờ va vào Hắc Dận Kiếm, mũi kiếm đỉnh mũi kiếm, vừa hay ăn khớp.
Thấy cảnh này, Mục Vân giật mình.
Phán đoán đúng rồi.
Tiếp tục.
Nội tâm vui mừng, Hắc Dận Kiếm giết ra.
Dùng tiếng để bình phán vị trí công kích xuất hiện, khảo sát chính là lực phán đoán.
Dựa vào thính lực, sức cảm ứng chân hồn tiến hành bình phán.
Sai liền bị công kích, đúng, có thể thẳng tiến không lùi.
Khó trách, khó trách nhiều đệ tử bị ép điên.
Dưới dạng cảm xúc cao độ khẩn trương này mà kéo dài duy trì một tháng, tuyệt đối sẽ làm cho người ta tiều tụy.
Nhưng Mục Vân lại cảm thấy vui mừng.
Loại khảo giác này với hắn mà nói, thực sự là một loại tôi luyện khó được.
Thính lực và lực lượng chân hồn kết hợp, lực phản ứng đề thăng, mặc dù rất tiêu hao hồn lực, thế nhưng đề thăng sự phản ứng cũng mang theo hiệu quả rõ rệt.
Mục Vân suy nghĩ thấu triệt, tỉnh táo lại.
Bên trong toàn bộ sơn cốc, hắn giống như quên đi ba người Phượng Như Ý tồn tại, vượt mức quy định đi ra một bước.
Hưu...
Hai lỗ tai khẽ nhúc nhích, một tiếng xé gió nhỏ xíu gần như không thể nắm lấy, nhưng lại bị Mục Vân cảm giác được.
Xuất kiếm, trảm!
Chém ra Hắc Dận Kiếm, keng một tiếng vang lên, kim mang phía trước tán loạn, Mục Vân lần nữa bước ra một bước.
Thấy cảnh này, ba người Triêu Thiên Ca lại là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sững sờ.
Mục Vân phản ứng... Thật nhanh.
Vừa rồi một thức công kích kia, Kim Duệ khí tức trước mặt Mục Vân, còn vẫn cách hắn khoảng cách ba mét.
Thế nhưng đã bị Mục Vân công phá.
Lợi hại!
Mục Vân hiện tại mới không để ý tới ba người.
Dần dần, hắn cảm giác được, mình bắt đến một loại ý cảnh, rất huyền diệu, nói không rõ, không nói rõ.
Nhưng hắn quả thật có thể cảm giác loại này, vững vàng bắt lấy kiếm của mình, nhìn thấy địch nhân phía trước mình, cảm giác được uy hiếp phía trước...
Hết thảy huyền diệu như thế.
Mục Vân giết ra một kiếm, tốc độ tăng nhanh, không còn phòng thủ, ngược lại tiến hành công kích.
- Tiểu tử này, điên rồi sao!
Phượng Như Ý quát:
- Càng vào sâu, bên trong càng nguy hiểm, mà công kích cũng khác biệt, hắn sẽ không coi là bên trong Nhất Diệp sơn cốc chỉ có một loại công kích thôi đó chứ?
- Ai biết gia hỏa này nghĩ cái gì?
Triêu Thiên Ca cũng cười khổ nói:
- Bất quá một năm qua, biến hóa của hắn bù đắp được chúng ta trăm năm, làm ra loại chuyện này, ta còn thực sự không kinh ngạc.
- Tiểu tử này, chết ở chỗ này, chọc giận sư tôn, đừng làm hại chúng ta bị liên luỵ mới tốt.
Phượng Như Ý hừ một tiếng, không nói một lời, kéo dài khoảng cách với hai người, tiếp tục đi tới.
Thông đạo sơn cốc rộng khoảng chừng vài trăm mét, bốn thân ảnh ở trong đó, tách ra đứng cũng lộ ra rất trống trải.
Mà giờ phút này, Mục Vân một người đi phía trước, Hắc Dận Kiếm trong tay thỉnh thoảng giết ra, thân thể cả người cũng chuyển đổi lấy đủ loại biến hóa.
Loại biến hóa kia nhìn qua rất kì lạ, nhưng lại để người cảm giác rất quỷ dị, tựa như thiên nga nhẹ nhàng nhảy múa, ưu nhã nhảy múa trong đáy hồ đầy băng tuyết.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại thật sự rõ ràng, để ba người cảm giác rất kinh ngạc.
Múa trên mũi đao?
Mục Vân hiện tại cho bọn hắn cảm giác chính là như thế, không phải đang chống cự, mà là đang hưởng thụ.
Tiểu tử này...
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người trợn mắt hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận