Vô Thượng Thần Đế

Chương 1614: Đây là vật gì

Rốt cục, hắn lần nữa lĩnh ngộ được không gian lợi nhận.
Mặc dù chỉ là lực lượng nhỏ bé, thế nhưng đó cũng không phải hắn dựa vào Thương Thiên Chi Nhãn thi triển ra, mà là chính hắn lĩnh ngộ được.
- Ngày sau tiến hành luyện tập, chỉ sợ ta rất nhanh có thể chưởng khống không gian pháp tắc.
Mục Vân vô cùng tự tin.
Ông...
Nhưng ngay lúc này, trong không khí vang lên một tiếng vù vù.
Bên hông Mục Vân hiện lên một đạo ánh sáng.
- A? Lâm Chi Tu cầu cứu?
Mục Vân nao nao, chậm rãi nói:
- Gia hỏa này, nếu như không phải xuất hiện vấn đề lớn, sẽ không kêu gọi ta, xem ra đã xảy ra vấn đề.
Vừa dứt lời, bóng dáng Mục Vân lóe lên, biến mất trong không gian thần bí.
Lau nhanh về phía lối ra sơn cốc, Mục Vân phát hiện Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca ba người còn đang ở bên trong sơn cốc, tuyệt không rời đi.
- Thời gian đã qua hơn một tháng, ba người này còn ở đây?
Mục Vân cũng mặc kệ ba người, rời khỏi nơi đây.
Ba người đương nhiên cũng phát hiện Mục Vân.
- Vừa rồi là Mục Vân? Tiểu tử này quả nhiên không chết, thế mà xông vào đến chỗ sâu nhất, nhìn bộ dáng của hắn, lại là thực lực tinh tiến.
Triêu Thiên Ca cười khổ.
Lúc trước biết Mục Vân người này, hắn bất quá chỉ là cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, nhưng bây giờ Mục Vân đã nắm giữ thực lực có thể sánh ngang hắn.
Thực sự để người ta kinh ngạc.
- Gia hỏa này... Bây giờ muốn ra ngoài, cũng chờ chúng ta đột phá đến cảnh giới Địa Tiên rồi nói sau.
Phượng Như Ý nói:
- Bị hắn làm hại thật thảm.
- Đúng thée, tiểu tử này còn không biết, lối ra bị phong ấn, đoán chừng một hồi cũng sẽ quay người trở về.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân đã đi tới lối ra sơn cốc.
Nhưng thân ảnh của hắn lại bị người cản lại.
- Mục Vân, ngươi quả nhiên không chết.
Lâm Nhất Thâm sớm chờ đã lâu.
Từ khi hắn tin Mục Vân không chết từ ba người Chiến Thiên Linh, hắn một mực chờ ở nơi này.
Chờ Mục Vân xuất hiện.
Hiện tại xem ra, Mục Vân thật sự không chết.
- Lâm Nhất Thâm!
Nhìn thấy Lâm Nhất Thâm, Mục Vân cũng sững sờ.
Đã lâu không gặp, lão già này thế mà đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.
- Mục Vân, thành thành thật thật ở bên trong tu luyện đi, Phái chủ đã hạ lệnh, trừ phi ba người Chiến Thiên Linh đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, nếu không bốn người các ngươi, cũng không thể ra.
Lâm Nhất Thâm lớn lối nói.
- Thả ngươi cẩu thí.
Mục Vân nói:
- Ba người bọn họ đột phá, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
- Làm càn, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Lâm Nhất Thâm quát:
- Đây là tuyệt địa bản môn, trận pháp ở đây, ngươi cứ thành thật đợi ở bên trong.
- Trận pháp?
Mục Vân mỉm cười nói:
- Dùng trận pháp vây khốn ta? Lâm Nhất Thâm, ngươi thật sự càng sống càng ngây thơ.
Vừa dứt lời, Mục Vân bước đi ra phía trước.
Tiếng rầm rầm rầm vang lên.
Thân thể Mục Vân, như hãm vào vũng bùn.
- Cuồng vọng tiểu...
Nhìn thấy Mục Vân muốn xông vào, Lâm Nhất Thâm cười lạnh.
Nhưng lời còn chưa nói một nửa, Lâm Nhất Thâm lại triệt để ngơ ngẩn.
Bóng dáng Mục Vân thế mà vòng qua trận pháp trói buộc, một bước đi ra ngoài sơn cốc.
- Đáng chết!
Nhìn thấy Mục Vân sắp xuất trận, Lâm Nhất Thâm quát khẽ một tiếng:
- Mục Vân, ngươi chống lại mệnh lệnh của Phái chủ, không xem môn quy ra gì, lão phu hiện tại hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.
Lâm Nhất Thâm vừa dứt lời, Mục Vân xông ra, hai thân ảnh va nhau cùng một chỗ.
Oanh...
Lập tức, toàn bộ lối ra sơn cốc vang vọng tiếng oanh minh điếc màng nhĩ người ta.
Bá bá bá...
Mà ngay lúc này, ba thân ảnh xuất hiện tại cốc khẩu.
Chính là Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca ba người.
- Gia hỏa này... Thế nào ra ngoài rồi?
- Trời mới biết.
- Chẳng lẽ phá trận mà ra?
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện bên ngoài trận pháp, đồng thời cùng Lâm Nhất Thâm giao thủ, mặt ba người lộ vẻ không hiểu.
Nhưng không hiểu thì không hiểu, thế nhưng Mục Vũ giờ đang giao thủ với Lâm Nhất Thâm.
Gia hỏa này điên rồi sao?
Như thế nào đi nữa, Lâm Nhất Thâm cũng là cường giả cảnh giới Địa Tiên.
Nhân Tiên và Địa Tiên, một bên là trời, một bên là mặt đất.
Loại lực lượng này, căn bản bất khả kháng.
Mục Vân quả thực hơi cuồng vọng một chút.
- Hừ!
Lâm Nhất Thâm chưa dùng kiếm, dùng hai tay giao thủ với Mục Vân.
- Mục Vân, ta biết ngươi thu được Lâm Chi Tu cầu cứu, ta lại nói cho ngươi biết, Thái Tử đã xuất quan, hiện tại đang phá trận pháp sơn phong của ngươi, bắt mấy người Lâm Chi Tu.
- Nếu ngươi thật lòng lo cho sinh tử của bọn hắn, nên giao ra thiên hỏa cùng dị thủy, nếu không...
- Nếu không thế nào?
Trong tay Mục Vân nắm chặt Hắc Dận Kiếm, khẽ nói:
- Sao Phái chủ lại để các ngươi làm ẩu?
- Nói thật cho ngươi biết, Phái chủ đi tới Thiên Kiếm lâu, nhất thời về không được, chờ nàng trở lại, Thái Tử hiện nay đã bước vào đến cảnh giới Địa Tiên, sao lại bởi vì đối phó mấy hạch tâm đệ tử mà nhận trừng phạt quá lớn?
- Ngược lại là ngươi, nếu đảng tụ Luân Hồi đảng ngươi không nguyện ý bảo vệ đệ tử của mình, ta thấy Luân Hồi đảng không thể sống tiếp trong Nhất Diệp kiếm phái.
- Hèn hạ!
Nhìn Lâm Nhất Thâm, Mục Vân quát:
- Ta nhìn, ngươi và Thái Tử cấu kết với nhau làm việc xấu, đã sớm cùng một giuộc, hiện tại, bắt lấy sơ hở Phái chủ không có ở đây?
- Phải thì như thế nào?
- Đã như vậy...
Mục Vân hừ một tiếng, bước ra một bước.
- Vậy ngươi đi chết đi!
Trong tay Mục Vân bỗng nhiên hiện ra một hạt châu màu đỏ như máu, hạt châu sau đó nổ tung ra.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, bên trong bên ngoài toàn bộ sơn cốc vang từng tiếng ầm ầm nổ đùng đoàng, chấn động toàn bộ cốc khẩu, không ngừng run rẩy.
Lâm Nhất Thâm không nói hai lời, lui lại tránh né.
Vụ nổ này quả nhiên kinh thiên động địa.
Mà ba người Chiến Thiên Linh cũng bị dọa sợ.
Đây là vật gì?
Phích Lịch Đạn?
Phích Lịch Đạn mạnh mẽ như thế? Mục Vân lấy được từ nơi nào?
Ba người không chút hoài nghi, nếu ba người bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị ăn cú nổ này, đủ để muốn mạng của bọn hắn.
- Phốc...
Mà ngay lúc này, thân ảnh Lâm Nhất Thâm bất ngờ xuất hiện.
Nhưng quần áo trên thân thể tả tơi, nhìn qua thực sự rất chật vật.
Khóe miệng tràn ngập máu tươi, mặc dù cũng không nhận quá lớn tổn thương, thế nhưng Mục Vân ra chiêu này cũng để người hắn triệt để mơ hồ.
- Hỗn trướng này!
Nhìn về phía giữa sân, nào còn có bóng dáng của Mục Vân.
- Bị ta bắt được, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lâm Nhất Thâm vừa dứt lời, toàn bộ thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy gì nữa.
Mà bên trong sơn cốc, Phượng Như Ý, Chiến Thiên Linh, Triêu Thiên Ca ba người lại là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người trợn mắt hốc mồm.
- Xem ra có náo nhiệt lớn để nhìn.
- Đáng tiếc ba người chúng ta bị nhốt tại nơi này, không nhìn thấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận