Vô Thượng Thần Đế

Chương 1615: Cửu phẩm Nhân Tiên (1)

- Thái Tử đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, sợ rằng Thái Tử đảng sẽ càng thêm cường đại, ba người chúng ta cũng cần cố gắng đề thăng cảnh giới của mình, nếu không ngày sau, Nhất Diệp kiếm phái này... Nào còn có nơi cho ba người chúng ta sống yên ổn.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều gật đầu.
Trống rỗng toát ra một tên Mục Vân khiến cho áp lực Thái Tử chịu đựng gia tăng, bế quan tu luyện, đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.
Mà lúc này, tu vi Mục Vân cũng không ngừng tinh tiến, dần dần vượt qua tư thái của bọn hắn.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, phía trên sơn phong của Mục Vân.
Từng thân ảnh đệ tử Luân Hồi đảng bị đánh lui.
Giờ khắc này, trước đại điện trên đỉnh núi, một thân ảnh người mang hắc bào, ngạo nghễ đứng thẳng.
- Các ngươi không thể trung thực một ít sao?
Trên mặt người áo đen kia đầy vẻ khinh thường nhìn đám người phía dưới, nói:
- Một đám ô hợp mà thôi, Mục Vân cho rằng hắn khống chế tuyệt đại đa số cường giả đệ tử Diệp hệ thì có thể đứng vững gót chân ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái?
- Tự đại cuồng vọng!
- Bên trong Nhất Diệp kiếm phái, quan trọng nhất là hạch tâm đệ tử, Luân Hồi đảng các ngươi cho dù có hàng ngàn đệ tử cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, lại thế nào bù đắp được trăm đệ tử hạch tâm Minh Thần đảng ta?
- Không biết tự lượng sức mình.
Minh Uyên nhìn phía dưới, hờ hững nói.
- Minh Uyên, ngươi chớ đắc ý.
Lâm Chi Tu oán hận nói:
- Nếu Mục Vân biết ngươi thừa dịp hắn không ở đây công lên đỉnh núi, ngươi đoán hắn sẽ như thế nào?
- Hắn có thể làm gì ta?
Minh Uyên nói:
- Phái chủ không có ở đây, Thái Tử bế quan, Mục Vân hiện tại bị vây ở bên trong Nhất Diệp sơn cốc, các ngươi còn mưu toan hắn tới cứu các ngươi?
- Ta nói cho các ngươi biết, Lâm trưởng lão ở bên kia ngăn chặn Mục Vân, trừ phi Mục Vân giao ra thiên hỏa cùng dị thủy, nếu không, các ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Minh Uyên ta hôm nay, cho dù liều mạng xúc phạm môn quy, cũng muốn buộc Mục Vân giao ra thiên hỏa.
Minh Uyên hung ác nói.
- Hiện tại liền bắt bốn người các ngươi đến Nhất Diệp sơn cốc, nhìn Mục Vân kia có thể trơ mắt nhìn các ngươi nhận lấy cái chết hay không.
- Không cần, ta đang ở đây, tránh khỏi làm phiền ngươi.
Minh Uyên vừa dứt lời, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh bỗng nhiên rơi xuống.
Chính là Mục Vân.
Sắc mặt Mục Vân hiện tại nhìn qua đầy tức giận.
Không phải Thái Tử.
Là Minh Uyên.
Xem ra, Lâm Nhất Thâm liên hợp Minh Uyên trình diễn một trò hay.
Chỉ sợ hai người không nghĩ tới, hắn thế mà phá trận pháp Nhất Diệp sơn cốc.
- Mục Vân, ngươi thế nào ra đây rồi?
- Ngươi rất kinh ngạc?
Nhìn Minh Uyên, Mục Vân nói:
- Minh Uyên, ngươi tự tiện xông vào sơn phong tọa hạ đệ tử, xúc phạm môn quy, hiện tại Phái chủ không có mặt, vậy ta làm tọa hạ đệ tử liền tạm làm thay Phái chủ, giết ngươi.
- Giết ta?
Minh Uyên ha ha cười nói:
- Bằng ngươi cũng muốn giết ta?
- Giết chính là ngươi.
Mục Vân hừ một tiếng, bước ra một bước.
Giờ khắc này, đệ tử Luân Hồi đảng đều tụ tập tại nơi này.
Trên mặt từng người tràn ngập kinh khủng.
Bọn hắn tựa hồ căn bản không nghĩ tới, Minh Uyên sẽ lớn mật như thế, ở thời điểm này lại dám xông lên chỗ sơn phong của Mục Vân.
Mục Vân nhìn thấy sợ hãi cùng lo lắng từ trong mắt của bọn hắn.
Cho nên lần này, Mục Vân nhất định phải lập uy.
Lấy mạng của Minh Uyên ra lập uy, không có gì thích hợp hơn.
Minh Uyên cửu phẩm Nhân Tiên.
Rất khủng bố sao?
Chí ít trong mắt Mục Vân hiện tại, không tính là gì.
Không nói hai lời, Mục Vân bước ra một bước, Hắc Dận Kiếm bốc lên ba đường vằn đen.
Kiếm, theo cảnh giới của hắn đề thăng, không ngừng tăng lên phẩm cấp.
Hiện tại chính là thượng phẩm Tiên khí.
Phối hợp với tu vi hắn hiện tại, không khó chém giết Minh Uyên.
- Phong Kiếm Ngâm!
Thi triển ra Tiên Ấn Quyết đệ tam thức, Mục Vân giết ra, tốc độ cực nhanh.
- Muốn chết!
Nhìn thấy Mục Vân thật muốn giết hắn, Minh Uyên càng hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước.
Hai thân ảnh, va vào nhau.
Mà những người khác lúc này thì dừng động tác, nhìn hai người đang giao chiến.
Trận giao chiến này có thể nói là hai đại đảng phái tranh đấu với nhau.
Minh Uyên vốn không muốn làm như vậy, nhưng Lâm Nhất Thâm tìm tới hắn, để hắn không cách nào từ chối.
Mà cũng không có bất kỳ biện pháp gì từ chối.
Bên trong tứ đại đảng phái, không có địa vị Minh Thần đảng của hắn.
Lại thêm, Thái Tử gần đây đang bế quan, lúc nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.
Mà hắn thì lại dậm chân tại chỗ.
Thế nhưng Mục Vân lại từng bước đuổi theo.
Loại tình huống này, hắn không thể không gấp gáp.
Cho nên khi Lâm Nhất Thâm tìm tới hắn, muốn liên thủ với hắn đối phó Mục Vân, hắn cơ hồ không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.
Thời gian không chờ ta, hắn chờ đợi thêm nữa, đó chính là Mục Vân trở tay, triệt để nghiền ép hắn.
Mà Mục Vân cùng Triệu Thiên Minh hai người giết đệ đệ Minh Tà của hắn, thù này, hắn không thể nào quên.
Cho nên giữa hai người đã chú định có một trận giao thủ.
Oanh...
Tiếng oanh minh nổ vang phía trên sơn phong.
Hai thân ảnh không phân ngươi ta, bay vọt qua lại.
Một vị là tọa hạ đệ tử của Phái chủ, đảng tụ Luân Hồi đảng.
Một vị là thành danh nhiều năm, sớm đã thành lập uy danh hiển hách của mình tại bên trong Nhất Diệp kiếm phái, đảng tụ Minh Thần đảng.
Hai người này, hiện tại ai không phải thuộc loại quyền cao chức trọng, ở bên trong môn phái, ngay cả nội môn trưởng lão cũng không dám đắc tội, huống chi là hạch tâm đệ tử khác.
- Làm sao bây giờ?
Cách xa chỗ sơn phong của Mục Vân một chút, phía trên một ngọn núi, Chiến Linh song sử của Chiến Linh đảng Chiến Phong, Chiến Minh hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
- Đảng tụ bây giờ bị phạt bên trong Nhất Diệp sơn cốc, chúng ta làm sao bây giờ?
- Có thể làm sao? Xem náo nhiệt thôi.
Chiến Minh bất đắc dĩ nói:
- Đảng tụ không có mặt, chúng ta cũng không thể làm ẩu, mà ngươi không nhìn Thái Tử bên kia, Phượng Minh đảng bên kia, toàn bộ đều trầm mặc à, chúng ta xem náo nhiệt là được.
- Ừm, đi.
Cùng lúc đó, Phượng Minh đảng cùng Ngũ Diệp đảng bên kia cũng yên lặng.
Thái Tử đảng bên kia, Tần Thời Nguyệt nhìn một bên khác xa xa, như đã tính trước.
- Tần thái hộ, chúng ta cứ nhìn như vậy?
- Nếu không thì như thế nào?
Tần Thời Nguyệt ngồi phía trên ghế đá, thảnh thơi thảnh thơi, nhìn phương xa, nói:
- Hai đại đảng tụ giao thủ, chết mất một người, đến thời điểm đó, nhìn Phái chủ xử lý như thế nào, tọa sơn quan hổ đấu tốt bao nhiêu?
- Lần này Thái Tử đột phá Địa Tiên, đến thời điểm đó, vô luận là Mục Vân, hay Minh Uyên, đều muốn cúi đầu nghe theo.
Nhìn phương xa, Tần Thời Nguyệt thì thầm:
- Không nghĩ tới, hai tên ngu ngốc này thế mà tự trước đấu.
Rầm rầm rầm...
Giờ khắc này trên bầu trời, hai người giao thủ càng thêm hung hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận