Vô Thượng Thần Đế

Chương 1620: Vùng cực nam (1)

Năm đó bên trong căn nhà nhỏ bé tại Nam Vân Đế Quốc nho nhỏ, chính là một mực điệu thấp, mà tới hiện tại, hắn thủy chung duy trì một cỗ sắc thái thần bí, để người nhìn không thấu.
Thậm chí có đôi khi, trong lòng Mục Vân cảm giác, cái phụ thân gọi là thu hoạch được truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn chỉ là một nguỵ trang.
Tóm lại, theo hắn một bước đề thăng, phát hiện quá nhiều chỗ rất mâu thuẫn.
- Thiếu chủ yên tâm đi, điện chủ hắn thần thông quảng đại, cho dù đến bên trong tiên giới, cũng sẽ có một phen hành động, đến thời điểm đó, không người dám khi nhục thiếu chủ ngài.
Từ trong lời Nhậm Cương Cương nói, Mục Vân không khó nghe ra hắn ngưỡng vọng phụ thân mình.
Gia hỏa này và Cừu Xích Viêm hai người, quả thực chính là tín đồ cuồng nhiệt nhất của phụ thân.
- Ừm!
- Mà điện chủ có phân phó, khẳng định sẽ liên hệ ta, cho nên bây giờ ta chỉ đang chờ đợi, chờ đợi điện chủ liên hệ ta.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy ngươi lần này đến đây không biết có chuyện gì?
- Vì ngươi.
Nhậm Cương Cương ha ha cười nói:
- Lần trước, Hướng Thiên Dương báo chuyện của ngươi cho lâu chủ chúng ta, lâu chủ nổi lòng yêu tài, cho nên muốn mời chào ngươi.
- Mời chào ta?
Mục Vân sững sờ.
Hắn vốn cũng tưởng rằng bởi vì hắn chém giết mấy người Phong Không, không nghĩ tới là ý này.
- Liên quan tới Hoàng Tuyền thành thì sao?
- Nơi này, cũng là bởi vì ba đệ tử vô cùng có khả năng trở thành nội kiếm các của Thiên Kiếm lâu chết ở bên trong...
- Chết rồi?
Mục Vân khẽ giật mình.
Hắn phỏng đoán quả nhiên không sai.
Lúc ấy biết chuyện này chỉ có hắn, về sau Diệp Cô Tuyết nghe hắn nói mới biết được.
Xem ra Diệp Cô Tuyết thật xuất thủ.
- Ừm, cho nên lâu chủ mới phát hiện Hoàng Tuyền thành.
Nhậm Cương Cương tiếp tục nói:
- Lâu chủ biết việc này, mặc dù tức giận, thế nhưng phát hiện Hoàng Tuyền thành lại để tức giận của hắn tan thành mây khói, chết ba đệ tử ngoại kiếm các, đổi lấy Hoàng Tuyền thành, đáng giá.
- Thoạt nhìn đáng giá, thế nhưng bên trong Hoàng Tuyền thành, khắp nơi tràn ngập quỷ dị, chỉ sợ lần này nói không chừng sẽ là tốn công vô ích.
- Thiếu chủ từng tiến vào?
- Ừm!
Mục Vân gật đầu nói:
- Chỗ kia rất quỷ dị, dù sao ta không muốn đi, bất quá có lẽ mấy vị đại lão có biện pháp nào, chúng ta chờ nhìn là được.
- Thiên Quân Vũ coi trọng ta? Ta cho dù xuất sắc một chút, cũng không đến nỗi để hắn động tâm chứ?
- Rất đến mức.
Nhậm Cương Cương chậm rãi nói:
- Thiếu chủ có chỗ không biết, Thiên Kiếm lâu mặc dù là chúa tể Nam Cực chi địa, thế nhưng dù sao cũng là Thanh Đồng cấp thế lực, ở trên thế nhưng là Bạch Ngân cấp thế lực - Tam Cực Thiên Minh.
- Tam Cực Thiên Minh chính là Bạch Ngân cấp thế lực, thống trị chúa tể chi uyên, mà dưới có ngũ đại Thanh Đồng cấp thực lực, phân biệt là Thiên Kiếm lâu, Tu La điện, Thiên Dược minh, Liệt Diễm tông, Thâu Thiên cốc, ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực.
Nhậm Cương Cương nói tiếp:
- Ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, hàng năm đều muốn nộp lên cung phụng, nhưng Tam Cực Thiên Minh chính là Bạch Ngân cấp thế lực, quy củ nộp lên cung phụng, cũng không giống như ngũ đại Phàm Thiết cấp Nhất Diệp kiếm phái tiến cống Thiên Kiếm lâu là mọi người chia đều, mà có quy củ.
- Ồ? Quy củ?
- Không sai!
- Tam Cực Thiên Minh thiết trí gần ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, cách mỗi năm năm muốn tiến hành một lần so đấu, từ hạng nhất đến hạng năm, chọn lựa ra môn nội đệ tử ưu tú, tiến hành giao đấu, giao đấu giành hạng nhất đến hạng năm.
- Tiến cống này chia thành mười lăm phần, xếp hạng thứ năm nộp lên năm phần, xếp hạng thứ tư nộp lên bốn phần, cứ thế mà suy ra...
- Cho nên, mỗi năm năm một lần so đấu, các đại Thanh Đồng cấp thế lực đều vắt hết óc, muốn tranh đoạt hạng nhất, để cho xếp hạng môn phái của mình đề cao.
Thì ra là như vậy?
Mục Vân cũng có chút kinh ngạc.
- Kể từ đó, thực lực mạnh nhất ngược lại nộp lên ít nhất, tích lũy tháng ngày, chẳng phải đề thăng nhanh nhất?
- Ha ha, Tam Cực Thiên Minh thân là Bạch Ngân cấp thế lực, sao lại không biết điểm này?
Nhậm Cương Cương lại cười nói:
- Nhưng đây cũng chính là chỗ xảo diệu của Tam Cực Thiên Minh, bọn hắn căn bản không sợ ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực thủ hạ mình vượt qua, mà lựa chọn biện pháp khôn sống mống chết, để làm bản thân lớn mạnh.
- Ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực càng mạnh, Tam Cực Thiên Minh hắn đương nhiên cũng càng mạnh, phân lượng ở trong mắt Hoàng Kim cấp thế lực Cửu Tiên các phía trên đương nhiên càng nặng.
- Thì ra là thế...
Mục Vân cũng dần dần sáng tỏ.
Tam Cực Thiên Minh, tựa như nuôi dưỡng năm con sư tử.
Để năm con sư tử này biểu hiện ra lợi trảo của mình, ai mạnh, người đó có càng nhiều thịt ăn, ai yếu, người đó sẽ bị đào thải.
Khôn sống mống chết.
Nhưng cho dù năm con sư tử mạnh hơn, trong mắt hắn, cũng chỉ là sư tử, xích sắt buộc lấy sư tử thủy chung chưởng khống ở trong tay mình.
Ngược lại là loại cạnh tranh này có thể khiến cho năm con sư tử khỏe mạnh trưởng thành, khiến cho chủ nhân hắn bởi vì sư tử thủ hạ mạnh hơn, được đại lão bản phía sau mình càng thêm nhìn trúng.
Kiếm Vực khai thác loại thủ đoạn quản lý tầng tầng tiến dần lên này thực sự rất cao minh.
- Thiên Kiếm lâu mấy trăm năm nay đến xếp hạng thứ mấy?
- Thứ tư hoặc là thứ năm.
Nhậm Cương Cương cười khổ nói:
- Là Thiên Dược minh ngẫu nhiên yếu hơn Thiên Kiếm lâu một ít, tam đại Thanh Đồng cấp thế lực khác - Tu La điện, Liệt Diễm tông, Thâu Thiên cốc, đều có thực lực mạnh mẽ.
- Cho nên lâu chủ một mực rất gấp, những năm gần đây không ngừng đại lực bồi dưỡng tọa hạ đệ tử.
- Thì ra là thế...
Vốn cho rằng Thiên Kiếm lâu có được ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực như Nhất Diệp kiếm phái làm thủ hạ sẽ hô phong hoán vũ bên trong Nam Cực chi địa.
Nhưng bây giờ xem ra, Tam Cực Thiên Minh có được thực lực chúa tể ác hơn.
- Cho nên ý của ngươi là... Thiên Quân Vũ gấp gáp, nhìn thấy thiên phú của ta, muốn mời chào ta?
- Ừm!
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng thở ra một hơi.
Cũng không phải bởi vì chuyện Hoàng Tuyền thành, xem ra Diệp Cô Tuyết tự mình dọa mình, cũng làm hắn giật nảy mình.
- Bất quá ta vẫn không rõ, đệ tử nội kiếm các Thiên Kiếm lâu các ngươi có thực lực mạnh hơn ta, vừa nắm đã là một bó to, không đến mức tới tìm ta chứ?
- Ách...
Nhậm Cương Cương cười khổ nói:
- Thiếu chủ vẫn không hiểu, so đấu này, nhìn không chỉ thực lực, còn có thiên phú, ta cũng không rõ lắm đến cùng so đấu thế nào, nhưng lâu chủ gần đây rất gấp.
- Tốt thôi.
Mục Vân gật đầu nói:
- Đã như vậy, ta theo ngươi đi một chuyến cũng không sao.
- Đa tạ thiếu chủ.
- Đừng mở miệng một tiếng thiếu chủ, bây giờ ta cũng không phải thiếu chủ gì.
Nhậm Cương Cương lại chắp tay nói:
- Ngài là nhi tử của điện chủ, dĩ nhiên chính là thiếu chủ của ta.
- ...
Nhậm Cương Cương này thật sự cuồng nhiệt sùng bái đến không điểm mấu chốt với lão cha Mục Thanh Vũ của mình.
Chỉ là đổi lại, mị lực của cha mình quả thật rất lớn.
- Lão cha thật để người nhìn không thấu.
Trong lòng Mục Vân thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận