Vô Thượng Thần Đế

Chương 1630: Quan môn đệ tử

Đường Hiển Linh vừa dứt lời, bàn tay vung lên, phía trên toàn bộ võ tràng bạo phát ra lực lượng cuồng bạo, triệt để bộc phát.
Đông đông đông...
Trong nháy mắt, quanh người Mục Vân dâng lên bốn đường kiếm khí bàng bạc.
- Là Tứ Phương Tuyệt Sát Kiếm của Thiên Kiếm lâu chúng ta.
- Địa giai hạ đẳng tiên pháp, Đường Hiển Linh thế mà luyện thành!
- Lần này, Mục Vân nhất định thua.
Nhìn thấy Đường Hiển Linh cử động, mọi người kinh ngạc hô to.
- Tứ Phương Tuyệt Sát Kiếm?
Mục Vân đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Tứ Phương Tuyệt Sát Kiếm được đám người kinh hô có năng lực gì.
Cầm kiếm phía trước, kiếm khí lăn lộn trong lòng bàn tay Mục Vân.
phía trên Hắc Dận Kiếm xuất hiện ba đường ánh sáng.
Vụt vụt vụt...
Từng tiếng kiếm reo vang lên, Mục Vân một kiếm nhanh hơn một kiếm, một kiếm một kiếm vạch trước người, lưỡi kiếm càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Oanh...
Lập tức, thời điểm kiếm khí trước mặt Mục Vân ngưng tụ thành một loại tư thái bạo tạc, đột nhiên vỡ ra.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, truyền vang xung quanh.
Toàn bộ thân thể Mục Vân, bạo khởi.
Từng tiếng ầm ầm khuếch tán.
Mà kiếm ảnh quay xung quanh Mục Vân nháy mắt tan tác.
- Phốc...
Đường Hiển Linh nhất thời rút lui, sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tình huống như thế nào?
Thấy cảnh này, mọi người kinh hô.
Mục Vân làm sao làm được?
Một kiếm phản sát Đường Hiển Linh, quả thực để người nhìn không thấu.
- Xú tiểu tử, ngươi làm cái gì?
Đường Hiển Linh nhất thời sắc mặt kịch biến.
Một thức này vốn nên là đánh bại Mục Vân, sao lại xuất hiện loại tình huống này?
- Ngươi nói ta làm cái gì?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Thủ đoạn hạ lưu cũng thi triển, còn nói xằng là hạng hai ngoại kiếm các, không chút nào muốn mặt.
- Ngươi...
Nghe đến lời này, sắc mặt Đường Hiển Linh trắng nhợt.
- A!
Đường Hiển Linh triệt để phát cuồng, lao thẳng tới Mục Vân.
- Lăn đi!
Mục Vân hừ một tiếng, chém ra một kiếm.
Tiếng âm vang vang lên, Đường Hiển Linh chật vật bay ngược lại.
Phù phù một tiếng, ngã xuống xuống biên giới võ tràng, chớp mắt ngất đi.
Mục Vân bộc phát, Đường Hiển Linh triệt để bị thua.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều trầm mặc không nói.
Không lời nào để nói.
Đường Hiển Linh bại cũng rất lưu loát.
Mục Vân này thế nào lợi hại như vậy?
Mà trong lòng Thiên Quân Vũ thì cảm thấy thoải mái.
Mục Vân này lợi hại, mạnh hơn hắn kỳ vọng.
Thiên tư yêu nghiệt, quả nhiên bất phàm.
- Thịnh Uy!
Thiên Quân Vũ nhìn người cuối cùng, mở lời:
- Đến lượt ngươi.
- Vâng!
Thịnh Uy thở ra một hơi, ra sân.
- Không nghĩ tới ngươi còn có chút tài năng.
Thịnh Uy nhìn Mục Vân, sắc mặt không thay đổi, hờ hững nói:
- Bất quá đáng tiếc, ngươi có chút tài năng, cũng chỉ có thể đánh bại hai tên, trận này, ngươi tất bại.
- Tự tin thế?
- Đương nhiên!
Thịnh Uy tự đắc nói:
- Triệu Văn và Đường Hiển Linh bất quá là tư chất thiên tài, mà ta lại là tuyệt thế kỳ tài, ngươi so với ta, như thế nào là đối thủ của ta?
- Thật sao?-
Nghe đến lời này, Mục Vân đứng tại chỗ, Hắc Dận Kiếm đứng dọc ở trước người.
Hắn đã không muốn dài dòng.
Bất kể Triệu Văn hay Đường Hiển Linh, thực sự quá dài dòng.
Bọn gia hỏa này, tự nhận là thiên tài, từng người ngạo vật thị người.
So đấu như thế để Mục Vân cảm thấy không thú vị.
- Cửu U Toái Thương Khung.
Mục Vân giết ra một kiếm.
Một kiếm này quét ngang dựng lên, hai đường kiếm hình nhìn hết sức bình thường giao hội, hình thành một Thập Tự Trảm, chém ra.
- Lạc Anh Hóa Thiên Kiếm.
Thịnh Uy nhìn thấy Mục Vân xuất thủ, đương nhiên không chút khách khí, vung ra một kiếm.
Vụt...
Tiếng kiếm reo vang lên, Thịnh Uy triệt để bộc phát.
Oanh...
Trong lúc trường kiếm tương giao, tiếng kiếm reo nổ vang.
Thịnh Uy một kiếm bộc phát ánh sáng vạn trượng, triệt để che giấu Cửu U Toái Thương Khung Mục Vân thi triển.
Nhưng nương theo tiếng oanh minh vang lên.
Thập Tự Trảm Mục Vân thi triển bộc phát ra tốc độ càng lúc càng nhanh, thân kiếm mang theo lực lượng bàng bạc, triệt để bộc phát.
Uy lực một kiếm triệt để xuất hiện.
- A...
Nương theo kiếm chiêu của Mục Vân quật khởi mạnh mẽ, trường kiếm trong tay Thịnh Uy bộc phát ra vạn trượng ánh sáng. Mà phía dưới ánh sáng vạn trượng, kiếm của Mục Vân triệt để bị ẩn tàng.
Nhưng Mục Vân đứng tại chỗ vẫn chưa hề đụng tới.
Ông...
Trong khoảnh khắc, Hắc Dận Kiếm trong tay Mục Vân lấp lánh ánh sáng, ánh sáng màu đen bộc phát.
Sau một khắc, kiếm ảnh bay vút lên bên trong não hải Mục Vân, mà kiếm trong tay hắn cũng triệt để quật khởi.
Oanh...
Tiếng bạo liệt vang lên, Mục Vân bay vút lên lao thẳng tới Thịnh Uy.
Trong nháy mắt, hết thảy công kích của Thịnh Uy hóa thành hư ảo.
Trước mắt, chỉ có Mục Vân cùng với kiếm đang lao tới như bay.
Nhất pháp phá vạn pháp.
Mục Vân hiện tại cho người cảm giác như thế.
- Cút!
Thịnh Uy cũng không hết hi vọng, vung vẩy trường kiếm, tiếp tục công kích.
Thế nhưng trong chớp nhoáng, hắn rõ ràng nhất cảm giác được, trường kiếm trong tay của mình không nghe khống chế của mình.
- Tại sao có thể như vậy?
Thịnh Uy kinh hoảng.
Một kiếm khách, không cách nào khống chế kiếm trong tay mình, cái này còn không để người cảm giác khủng bố?
- Ngươi thua.
Mà tiếp theo, Thịnh Uy đã không cần kinh khủng.
Tiếng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng, một thanh trường kiếm màu đen đã gác ở trên cổ hắn.
Hàn khí bức người thổi lạnh cả cổ...
- Thua... Thua...
Thịnh Uy ngốc trệ.
Hắn là thiên phú tuyệt thế kỳ tài, thế nhưng vẫn thua Mục Vân.
Hơn nữa thoạt nhìn công kích của hắn uy vũ bá đạo, thế nhưng phía dưới lần công kích ấy lại là Mục Vân phòng bị cường hoành.
Thậm chí hắn căn bản không có rung chuyển Mục Vân.
Thua quá thảm.
Nội tâm Thịnh Uy gào thét.
Thấy cảnh này, ánh mắt Thiên Quân Vũ triệt để sáng.
Mục Vân thể hiện ra thiên phú rất lợi hại, để người sợ hãi than.
Loại thiên phú này, thật để người ao ướt.
Mục Vân chính là kiếm khách trời sinh.
- Tốt!
Nội tâm Thiên Quân Vũ thoải mái không thôi.
Hắn thậm chí quên đi tình cảnh khi Mục Vân đánh bại ba thiên tài đứng đầu của mình, trên mặt hắn ảm đạm không ánh sáng.
Hắn bây giờ chỉ thấy thành tựu sau này của Mục Vân.
Đúng là rất lợi hại.
Mà còn là một thiên tài kiếm thuật lĩnh ngộ kiếm đạo.
- Mục Vân, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là quan môn đệ tử của Thiên Quân Vũ ta!
Thiên Quân Vũ vừa dứt lời, toàn trường xôn xao.
Quan môn đệ tử.
Lâu chủ thế mà muốn thu đệ tử Nhất Diệp kiếm phái làm quan môn đệ tử.
Đây là tình huống như thế nào?
Quan môn đệ tử?
Mục Vân cũng giật mình.
Vừa rồi cũng không phải nói như vậy, chỉ là để hắn làm nội kiếm các đệ tử, hiện tại thế nào thành quan môn đệ tử rồi?
Mục Vân vừa định mở miệng, Nhậm Cương Cương giờ lại phi thân mà tới.
- Chúc mừng Mục huynh đệ, ngày sau chính là sư đệ của Nhậm Cương Cương ta.
Nhậm Cương Cương vỗ vỗ vai Mục Vân, mở lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận