Vô Thượng Thần Đế

Chương 1638: Quỳ xuống đất cũng vô dụng

Hắn há không biết, gia hỏa này mới vừa rồi có chủ tâm đùa nghịch mình.
Chỉ là, thiên hạ nào có chuyện tốt như thế, đùa nghịch rất vui vẻ?
Mục Vân nhìn Cận Uyên, cười nói:
- Không phải ngươi mới vừa nói, đã kiểm tra qua sao?
- Ta... Ta nhớ lầm, không có kiểm tra, ngươi bây giờ tranh thủ thời gian kiểm tra cho ta, làm lỡ đại sự của lão tử, ngươi trì hoãn nổi sao?
Cận Uyên vênh mặt hất hàm sai khiến.
- Trì hoãn! Ta đương nhiên trì hoãn.
Mục Vân lại không ngại nói:
- Không sao đâu, ngươi đã không cần kiểm tra.
Không cần kiểm tra rồi?
Cận Uyên biến sắc.
- Ngươi có ý gì?
- Không có ý gì.
Mục Vân lại cười nói:
- Không phải ngươi mới vừa nói, ngươi đã kiểm tra qua, cho nên, ngươi không cần kiểm tra.
Không cần kiểm tra?
Vừa rồi Cận Uyên chỉ nói đùa, muốn nhìn một chút Mục Vân phản ứng, nhìn thấy Mục Vân dễ khi dễ, không nói hai lời, nhưng kiểm tra vẫn cần muốn kiểm tra, nếu không hắn căn bản không ra được khỏi Thiên Kiếm lâu, chỗ nào có thể tham gia hành trình Hoàng Tuyền thành.
- Ngươi đùa bỡn ta?
- Ta đùa nghịch ngươi?
Mục Vân lại cười:
- Vừa rồi không phải ngươi rất vui vẻ? Hiện tại tiếp tục vui vẻ đi, hiện tại, đừng nghĩ ta kiểm tra cho ngươi.
- Ngươi dám.
Cận Uyên khẽ quát một tiếng, bàn tay cầm ra, muốn cướp đoạt quyển sách trên tay Mục Vân.
Phanh...
Cận Uyên chỉ là cửu phẩm Nhân Tiên, muốn cướp đoạt thư tịch trong tay Mục Vân, quả thực là người si nói mộng.
Đám người không thấy được Mục Vân động thủ thế nào, chỉ nghe được một tiếng ‘bang’ vang lên, Cận Uyên lần nữa quỳ trên mặt đất, còn là cái hố ban đầu, vẫn là tư thế kia.
- Quỳ xuống đất cũng vô dụng, ta cũng sẽ không để ngươi kiểm tra.
- Ngươi...
Cận Uyên triệt để thẹn quá hoá giận.
- Mới vừa rồi không phải cảm giác đùa nghịch ta chơi rất vui? Vậy ngươi cứ tiếp tục chơi, ta lại nói cho ngươi, Cận Uyên, hiện tại, ta ở nơi này, ngươi mơ tưởng thông qua kiểm tra.
Mục Vân ngạo nghễ nói.
Hắn như thế nào không biết gia hỏa này rõ ràng đang đùa hắn mình.
Nếu muốn đùa nghịch hắn, chỉ là một ngoại kiếm các đệ tử, còn chưa đủ tư cách.
- Khẩu khí ngươi thật lớn!
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng gọi khẽ đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt giọng nói vang lên, đám người dần dần tránh ra một thông đạo.
Một thân ảnh chậm rãi đi ra.
Người này một thân váy dài màu bạc, bên ngoài váy dài phủ lấy một kiện khôi giáp mới tinh, lồi dáng người lõm tinh tế được khôi giáp bao trùm, biểu lộ ra khá mê người.
Nhìn người nọ xuất hiện, Cận Uyên vội vàng đứng lên.
- Nhụy nhi, Mục Vân này ỷ thế hiếp người.
- Uyên ca ca, ngươi không sao chứ?
Nữ tử tịnh lệ xuất hiện ân cần hỏi thăm Cận Uyên, ngọc thủ khẽ vuốt mặt Cận Uyên, toàn bộ thân thể đều áp vào trên người Cận Uyên.
- Không sao, Mục Vân này không cho ta kiểm tra.
Cận Uyên biểu lộ ra khá ủy khuất nói.
Nghe đến lời này, Mục Vân muốn nôn.
Cận Uyên và nữ nhân này hoàn toàn là nhân vật đảo ngược.
- Mục Vân, ta biết ngươi trở thành quan môn đệ tử của lâu chủ, thế nhưng cũng không cần làm nhục hắn như vậy, để đề cao danh dự chính ngươi.
Ngân giáp nữ tử hờ hững nói.
- Nhục nhã hắn?
Mục Vân cười.
- Ngươi đã nói như vậy, ta chính là nhục nhã hắn.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Gia hỏa này không có mắt? Ta thân là quan môn đệ tử, bên trong Thiên Kiếm lâu, thân phận của ta chính là tọa hạ đệ tử của lâu chủ, đừng nói chỉ là một ngoại kiếm các đệ tử, chính là nội kiếm các đệ tử, gặp ta, cũng muốn khom người thành thành thật thật hô một tên Mục sư huynh.
- Cận Uyên tính là thứ gì? Ta muốn kiểm tra cho hắn liền kiểm tra, nhìn hắn không thuận mắt, không cho hắn kiểm tra, ngươi có thể làm gì được ta?
Giết ta à?
Mục Vân vừa dứt lời, sắc mặt Nhụy nhi đỏ lên, một câu cũng nói không nên lời.
Nàng vừa rồi nhìn thấy chuyện xảy ra, vốn định nói chọc cười cho Mục Vân mang lên một cái danh xấu là lấy lớn hiếp nhỏ cớ, thế nhưng không nghĩ tới, gia hỏa này thế mà không để mình bị đẩy vòng vòng.
Đáng ghét!
- Thế nào? Không có lời muốn nói?
Mục Vân cắt một tiếng.
- Đắc tội người không nổi, cũng không cần đắc tội, thiếu cho mình trên mặt thiếp vàng.
- Nhiều người như vậy, ta kiểm tra từng người, bọn hắn cũng không có vấn đề gì, chỉ ngươi có vấn đề, nhảy ra tìm đánh mặt, không phải ngươi muốn chết, ai muốn chết?
Mục Vân mắng xong, quay người tiếp tục kiểm tra.
- Đứng vững đội ngũ, đến lượt các ngươi, xuất ra dãy số bài cho ta là được.
Mục Vân mở lời.
Lần này, đội ngũ nháy mắt trở nên đều nhịp, một ít đệ tử cho dù phía trước còn có hơn mười người, đều lấy ra mã số bài của mình, bắt đầu chờ đợi.
- Mục Vân, ngươi khinh người quá đáng.
Ngay lúc này, Nhụy nhi khẽ quát một tiếng, bước ra một bước, đánh tới sau lưng Mục Vân.
- Lại tới!
Cảm giác được tiếng gió rít gào vang lên phía sau, Mục Vân chuyển tay một cái, duỗi ra.
Một tay đẩy đến bàn tay Nhụy nhi công kích, Mục Vân thừa cơ nắm chặt ngọc thủ của Nhụy nhi, một tay đè lại tạy Nhụy nhi lên ngực mình, một tay khác lỗ mãng nắm bên hông.
- Ừm! Rất thơm...
Mục Vân mỉm cười, không thèm để ý nói.
- Ngươi... Vô sỉ!
- Ta thế nào vô sỉ rồi? Là chính ngươi ôm ấp yêu thương, quản ta chuyện gì?
Mục Vân lại hơi hơi cười nói:
- Bất quá, nam nhân của ngươi đang ở bên cạnh, trắng trợn câu dẫn nam nhân khác, chỉ sợ không tốt lắm.
- Ngươi...
Nhụy nhi thẹn quá hoá giận, vừa định vung thêm một quyền, thế nhưng lại phát hiện, mình là cảnh giới nhất phẩm Địa Tiên ở trong tay Mục Vân, thế mà không cách nào tránh thoát.
- Ngươi đến cảnh giới Địa Tiên?
Nhìn Mục Vân, Nhụy nhi kinh ngạc hô.
Cái gì!
Đám người xung quanh cũng kinh thán không thôi.
Tốc độ Mục Vân tăng lên nhanh như vậy.
Cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên.
Tiến vào bên trong Thiên Kiếm các thời gian một tháng, hắn thế mà tăng lên tới cảnh giới nhất phẩm Địa Tiên.
Nhìn thấy đám người kinh ngạc, Mục Vân sờ sờ cái mũi, buông Nhụy nhi ra, cười nói:
- Ta nói, ta là quan môn đệ tử, địa vị ngang với ngũ đại hạch tâm trưởng lão tông môn, dù ta không phải cảnh giới Địa Tiên, các ngươi, cũng không thể làm càn như thế.
Ánh mắt rơi vào trên người Cận Uyên, Mục Vân lần nữa nói:
- Cận Uyên, hôm nay, Mục Vân ta ở đây, ngươi mơ tưởng thông qua từ trong tay của ta.
Vừa dứt lời, Mục Vân lại quay người rời đi, bắt đầu tiếp tục kiểm tra.
Nhưng trong lòng thì cảm giác phiền phức.
Từ Nhất Diệp kiếm phái, hắn một bước tụ tập uy nghiêm của mình, trở thành một trong bát đại tọa hạ đệ tử.
Hiện tại, có tầng thân phận thứ hai, gia nhập vào Thiên Kiếm lâu, hiện tại xem ra, căn bản không ai để ý vị quan môn đệ tử như hắn.
Chẳng lẽ lần nữa dựng nên uy nghiêm?
Nhưng Mục Vân cũng biết, hắn không trêu chọc người khác, người khác cũng tới khiêu khích hắn, đến thời điểm đó, chỉ sợ mình không muốn tích lũy uy nghiêm, uy nghiêm cũng sẽ chậm rãi dựng lên.
Dưới tình huống bực này, dứt khoát đến cái gì thì đối mặt cái đó.
Vô luận là Nhất Diệp kiếm phái hay là Thiên Kiếm lâu, chỉ cần Diệp Cô Tuyết cùng Thiên Quân Vũ hai người muốn tài bồi hắn, hắn đều sẽ buông tay mà làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận