Vô Thượng Thần Đế

Chương 1642: Trừ nàng, còn có thể là ai? (2)

Nghe đến lời này, bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không thể tưởng tượng nổi.
- Lợi hại!
Mục Vân đã đến tam phẩm Địa Tiên, có thể chế bá toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.
- Bên trong Nhất Diệp kiếm phái ta, thực lực thế này đúng là có thể xưng cường hoành, chỉ là bên trong Thiên Kiếm lâu thì không tính là gì.
Mục Vân gật đầu nói:
- Luân Hồi đảng, vẫn cần phải phát triển lớn mạnh, Diệp Cô Tuyết đã có ý để ta phát triển Nhất Diệp kiếm phái, ta làm gì chối từ? Trong tiên giới, không chỉ chúng ta cần tăng cường thực lực, càng cần phải có nội tình trong tay mới có thể làm ra một phen đại sự.
- Tốt!
- Không sai, lần này Mục huynh có Thiên Kiếm các làm chỗ dựa, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, đám tôn tử kia sao còn dám chọc chúng ta?
- Đúng rồi!
Nhìn thấy mấy người dâng trào chiến ý, Mục Vân do dự một chút, vẫn mở miệng.
- Thật ra có một chuyện ta vẫn nên nói cho các ngươi, muốn nghe ý kiến của các ngươi.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Lạc Kiếm Tuyết, Ngọc Thanh Lan, Hoán Thanh Sa ba người, gần đây đề thăng, ta nghĩ các ngươi cũng biết.
- Đúng vậy, ba nữ nhân này nghe nói là tuyệt thế kỳ tài, đã được Thông Thiên kiếm tông cùng Tẩy Kiếm Các trọng điểm nuôi dưỡng.
- Ừm, ngay từ đầu ta còn buồn bực, hiện tại biết, nguyên lai là thủ đoạn của Mục huynh ngươi.
- Bất quá Mục ca, ngươi thế nhưng bất công, cho các nàng ba người đề thăng nhanh như vậy, quên đi chúng ta.
Nhìn bốn người, Mục Vân cười khổ nói:
- Chuyện nào có đơn giản như vậy.
- Gần đây ta tăng lên tới cảnh giới Địa Tiên, một ít thủ đoạn, cũng có thể thi triển, ba người này, đều bởi vì cùng ta ký kết Sinh Tử Ám Ấn, nên thực lực mới được tăng lên biên độ lớn như thế.
Mục Vân lại lần nữa nói:
- Việc này ta cũng cần thương nghị với các ngươi, trước mắt, các ngươi muốn đề thăng nhanh, cũng có thể ký kết khế ước với ta, đều xem chính các ngươi xử trí như thế nào.
- Đương nhiên, ta nói lời này, cũng không phải không tin các ngươi, chỉ là cho các ngươi một cái tham khảo.
- Ta ký!
Lâm Chi Tu gật đầu nói:
- Sinh Tử Ám Ấn tốt đẹp như vậy, ta đương nhiên nguyện ý ký, mà ngày sau đi theo ngươi, nếu như ngươi chết rồi, chúng ta cho dù còn sống, đoán chừng cũng là thịt cá mặc người ăn.
- Không sai, đã như vậy, còn không bằng cùng ngươi một chỗ, đồng sinh cộng tử.
Bốn người gật đầu.
Đề thăng thực lực cường đại, để cho bọn hắn không kịp chờ đợi.
Mà lại quan trọng nhất là, cùng Mục Vân một chỗ, cảnh giới bọn hắn quá thấp, sớm muộn gì cũng sẽ bị Mục Vân hất ra, đến thời điểm đó, cho dù Mục Vân trở thành tuyệt thế Tiên Đế, bọn hắn cũng không có khả năng thân cận Mục Vân.
Không nói đến cảnh giới của Mục Vân, bọn hắn chí ít cũng phải bảo trì với Mục Vân cùng một độ cao.
- Ấn ký này, có thể giải khai bất cứ lúc nào, chờ cảnh giới của các ngươi bởi vì huyết mạch của ta đề thăng mà đề cao đến mức nhất định, nếu ta gặp được nguy hiểm, lại giải khai cho các ngươi, thật ra cũng sẽ không có nguy hiểm.
Mục Vân trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
- Bất quá bây giờ ta có thể kết ấn, lại không giải được ấn, cho nên, trong thời gian ngắn, nếu ta chết rồi, các ngươi...
- Ngươi làm sao có thể chết.
Lâm Chi Tu cười nói:
- Còn nữa nói, nếu ngươi đứng trước uy hiếp sinh tử, đó cũng là chúng ta nên đi pử phía trước ngươi mới đúng.
Nhìn thấy ý cười trên mặt mấy người, Mục Vân lần nữa gật đầu.
- Đã như vậy, ta cũng không nhiều lời nói nhảm, lần này tìm một cơ hội thích hợp, ta kết ấn với bốn người các ngươi.
- Tốt!
Bốn người nghe đến lời này, đương nhiên hưng phấn không thôi.
Mục Vân lại bàn giao mấy người một ít chuyện, mới chuẩn bị rời đi.
- Phái chủ.
- Phái chủ!
Mục Vân vừa mới chuẩn bị rời đi, Diệp Cô Tuyết lại đi tới.
- Ngươi ngồi xuống.
Nhìn Mục Vân đứng dậy chuẩn bị rời đi, Diệp Cô Tuyết hờ hững nói.
Xấu hổ cười một tiếng, Mục Vân lần nữa ngồi xuống.
- Phái chủ có giận đệ tử?
Nhìn Diệp Cô Tuyết, Mục Vân chậm rãi hoit.
Tức giận?
Diệp Cô Tuyết cười khổ.
Nàng cao hứng còn không kịp.
- Đương nhiên không có.
Diệp Cô Tuyết nói:
- Nếu ngươi có thể trở thành Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, ta nhất định toàn lực ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi còn nhận người sư tôn ta.
Đuổi mấy người Lâm Chi Tu ra, Diệp Cô Tuyết mở lời.
- Mục Vân, có người không muốn để ngươi chết, thậm chí không muốn để ngươi gặp được một chút xíu nguy hiểm, chỉ là con đường tu tiên, khó khăn cỡ nào, ta nào có thể bảo vệ được ngươi.
Có người không muốn để ta chết?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại sững sờ.
Hắn đến Tiên giới, không người nào biết thân phận thật của mình, đám cố nhân cùng nhau đến Tiên giới, tựa hồ không có bản lĩnh lớn như vậy, để Diệp Cô Tuyết đều cúi đầu?
Nhìn thấy Mục Vân giả ngu, Diệp Cô Tuyết cũng không so đo.
- Người kia nói, nếu ngươi chết, ta hẳn phải chết không nghi ngờ, ta có thể thấy được, tiểu tử ngươi... Nợ phong lưu không ít.
Nợ phong lưu?
Nghe đến lời này, bên trong não hải của Mục Vân xuất hiện một bóng người xinh đẹp.
Mắt ngọc mày ngài, dáng người lồi lõm tinh tế, nhất là hai lần bị cường ngạnh...
Minh Nguyệt Tâm.
Nàng?
Sao lại thế.
Mục Vân chỉ cảm thấy giật mình không thôi.
Khó trách, Diệp Cô Tuyết ngày đó không có ý định xuất thủ, thế nhưng cuối cùng lại xuất thủ.
Khó trách Diệp Cô Tuyết căn bản không tức giận chuyện hắn gia nhập Nhất Diệp kiếm phái.
Là nữ nhân này đang làm trò quỷ.
Thật ra nói cho cùng, ở bên trong Thiên Kiếm các bảy, tám năm, hắn có thể từ cảnh giới nhất phẩm Địa Tiên đến tam phẩm Địa Tiên, vẫn là nhờ có nữ nhân này.
Ngày đó ở trong Ngự Thần đại lục, thời điểm Minh Nguyệt Tâm cùng hắn tương hợp, lưu lại trong cơ thể hắn một đoàn lực lượng tinh hoa, cũng thúc đẩy hắn đề thăng cảnh giới trong khoảng thời gian này.
- Ngươi biết là ai rồi?
- Ừ
Mục Vân gật đầu nói:
- Trừ nàng, còn có thể là ai?
Nhìn thấy Mục Vân tựa hồ nhớ lại trước kia, Diệp Cô Tuyết lần nữa nói:
- Mục Vân, cảnh giới ngươi bây giờ đề thăng nổi bật, ta mặc dù nhìn không thấu cảnh giới của ngươi đến cùng đã đến loại hoàn cảnh nào, thế nhưng ta biết, tiềm lực ngươi vô hạn.
- Thiên Thánh tư chất, không phải thường nhân có thể so sánh.
- Ngươi nếu quả thật có ý về chức vụ lâu chủ Thiên Kiếm lâu, ta cũng có thể trợ giúp ngươi.
Vừa nghe nói Diệp Cô Tuyết lời này, Mục Vân nhất thời ngẩn ngơ.
Đây cũng không giống như lời Diệp Cô Tuyết phát ra từ phế phủ nha.
- Thế nào, không tin ta?
Diệp Cô Tuyết cười nói:
- Nhất Diệp kiếm phái, ta chắp tay tặng cho ngươi cũng không sao, bất quá, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện là được.
- Đáp ứng ngươi một điều kiện?
Mục Vân lại kinh ngạc.
- Điều kiện gì?
- Mời vị giai nhân phía sau ngươi giúp ta giết một người.
Giết một người?
- Ai?
- Kiếm Nam Thiên.
Diệp Cô Tuyết cơ hồ không chút do dự nói.
Nghe đến lời này, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ đầu mình đều ông ông trực hưởng.
Kiếm Nam Thiên.
Cái tên này, hắn vô số lần nằm mơ gặp phải.
Kiếm Nam Thiên, Môn chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, bá chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận