Vô Thượng Thần Đế

Chương 1646: Ta đói hơn

Diệp Cô Tuyết, Thông Chung, Lâu Bái Thiên mấy người đều là tông chủ lãnh đạo của ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, đều là lão yêu quái sống trên vạn năm, giữa lẫn nhau ai còn không biết người đó nghĩ như thế nào.
Thiên Quân Vũ giữ bọn hắn ở bên người, đơn giản lo lắng nếu bọn hắn dẫn đầu phát hiện cái gì, tự mình nuốt.
Hiện tại buông tay để môn hạ đệ tử đi tìm, dùng thực lực tổng hợp của đệ tử Thiên Kiếm lâu đều mạnh hơn ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, Thiên Quân Vũ đương nhiên sẽ không lo lắng cho đệ tử trong tông môn mình xảy ra vấn đề gì.
Ngược lại là đệ tử ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, tuyệt đối sẽ bị những người này khi dễ.
Mà Thiên Quân Vũ đã mở miệng, bọn hắn đương nhiên cũng không thể phản bác.
Sáu người một nhóm, tiếp tục thâm nhập vào sâu...
Mà đổi thành một bên, Mục Vân được đi ra, đương nhiên trời cao mặc chim bay.
Trước mặt Thiên Quân Vũ và mấy vị tông chủ, hắn đương nhiên không thi triển được rất nhiều thủ đoạn.
Hiện tại lại không có gì.
- Cha cha.
Tiếng nói hưng phấn của Tiểu Thất đột nhiên vang lên.
- Cha, nơi này là địa phương nào? Ta ngửi được thật nhiều đồ ăn ngon.
- Ách ách, Tiểu Thất, những vật kia đều bị hạ nguyền rủa, thế nhưng không thể ăn.
- Ta không tin, ta không tin.
Tiểu Thất la to nói:
- Ta muốn ăn, khẳng định cha phát hiện bảo tàng, không nỡ cho ta ăn.
Thân ảnh Tiểu Thất giờ này hóa thành một đạo ánh sáng bảy màu, toàn bộ thân thể chuyển động, lập tức lao tới một tòa Đan các trên đường phố trước mặt Mục Vân đang đứng.
Hết thảy đan dược bên trong Đan các trong chốc lát biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ rơi vào trong bụng Tiểu Thất.
Bẹp bẹp miệng, Tiểu Thất vẫn chưa thỏa mãn.
Xong đời rồi!
Mục Vân cũng không xác định những nguyền rủa này có tác dụng với Tiểu Thất hay không?
- Tiểu Thất.
- Hả?
- Ngươi có cảm giác chỗ nào không thoải mái hay không?
Mục Vân khẩn trương hỏi.
- A!
Tiểu Thất kinh hô một tiếng dọa Mục Vân một hơi.
- A...
Tiểu Thất không ngừng kêu to:
- Cha, ta đói hơn!
-...
Nhìn Tiểu Thất lúc kinh lúc rống, Mục Vân triệt để im lặng.
- Tốt, tốt, tốt!
Mục Vân đột nhiên lại vô cùng thoải mái.
- Ngươi đã ăn vào mà không có vấn đề gì, vậy cứ buông miệng ra ăn đi!
Mục Vân cười ha ha nói:
- Trong này, ngươi có thể ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, cứ ăn hết mình, ăn đến khi nào ăn không vô nữa mới thôi.
- Thật sao?
Tiểu Thất hưng phấn không thôi.
- u da!
Toàn bộ trứng rồng Tiểu Thất rực rỡ hào quang, giống như phát hiện niềm vui mới .
Mục Vân thấy cảnh này, trái tim cũng buông xuống.
- Bất quá phải cẩn thận, không thể bị những người kia phát hiện ngươi, nếu không...
- Cha xem thường Tiểu Thất, Tiểu Thất rất lợi hại đó, những người kia căn bản phát hiện không được Tiểu Thất.
Tiểu Thất cười hắc hắc, hóa thành một đạo thất thải lưu quang, biến mất không thấy gì nữa.
- Ta thấy ngươi làm cha của rồng đến nghiện.
Quy Nhất giờ phút này lại bĩu môi nói:
- Người ta là Thất Thải Thiên Long, sinh ra chính là thần thú, nếu như bị Thất Thải Thiên Long thành niên nuôi dưỡng lớn lên, một hơi thổi chết một mảng lớn Tiên Đế, ngươi ngược lại thật xem người ta như hài tử.
- Ta đây không phải lo lắng sao?
Mục Vân cắt một tiếng nói:
- Ta cũng không phải Thần Long, nào cho nàng thiên tài địa bảo, để nàng một bước vọt thành công chúa Long tộc?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Quy Nhất cũng cảm giác có lý, tự lẩm bẩm:
- Một Thần Long bị ngươi nuôi nấng thành cá chạch, ta cũng bội phục.
- Đoán chừng phụ mẫu chân chính của người ta tìm tới, thấy thế chắc sẽ lột sống ngươi.
Nghe Quy Nhất trêu tức, Mục Vân vẫn không để ở trong lòng.
Tiểu Thất tự mình đi tìm thứ mình cảm thấy hứng thú, Mục Vân đương nhiên phải nhìn kỹ bên trong Hoàng Tuyền thành.
Lần trước đến đây, hắn chỉ tiến lên dọc theo đại đạo, lần này lại có thể nhìn địa phương khác, đến cùng là có cái gì huyền diệu.
Mục Vân quay người tiến vào một thông đạo, nhìn cửa hàng nhỏ hai bên đường phố, bắt đầu đánh giá.
Cả tòa thành thị nhìn qua không có gì khác biệt với thành thị người bình thường ở lại.
Khác biệt duy nhất chính là phong cách tòa thành trì này, khắp nơi đều là màu đỏ của máu.
Cửa hàng sát đường mang theo màu máu, toàn bộ cửa hàng cho người cảm giác chính là làm buôn bán dính đến người chết.
Mục Vân đi tới đi lui, cũng không nhìn ra cái gì.
Đi qua mấy chỗ ngoặt, Mục Vân đi tới trong một thông đạo.
Quanh đi quẩn lại, tiến mấy cửa hàng, Mục Vân bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Không tìm được vật gì đặc thù, Mục Vân lại phát hiện không ít thân ảnh.
Mọi người nhìn một ít đồ tốt giá trị liên thành trong thành, đều muốn cầm, thế nhưng nghĩ đến những thân ảnh trước đó nhìn thấy, lại sợ run tim mất mật, không dám hạ thủ.
Đi ngang qua một lối đi, Mục Vân nghe được một trận phân tranh, ổn định thân hình.
- Đệ tử Thiên Kiếm lâu các ngươi thì có thể quá phận?
Một tiếng quát to vang lên, Mục Vân dừng chân.
- Ngươi không phục?
Một tiếng nói lười biếng để Mục Vân ngừng chân.
- Thiên Kiếm lâu là lão đại của Tẩy Kiếm các các ngươi, Thiên Kiếm lâu chúng ta để Tẩy Kiếm các các ngươi làm cái gì, các ngươi phải làm cái đó.
Nghe tiếng lười biếng kia tựa hồ có chút quen thuộc.
- Hiện tại, tranh thủ thời gian cầm lấy thứ này, nhìn là cái gì, nếu không, ta sẽ lấy mệnh ngươi.
- Bất kỳ người nào cũng không dám cầm vật liệu bên trong Hoàng Tuyền thành, ngươi muốn biết đây là vật gì, tự mình cầm đi.
- Còn dám mạnh miệng?
Tiếng lười biếng kia đề cao mấy phần, lộ ra cực kì phẫn nộ.
- Mấy người các ngươi đè tiểu nha đầu này lại cho ta, lão tử cho ả biết, cái gì là nam nhân chân chính, ta nhìn ả có chịu làm theo lời ta nói hay không.
Tiếng nói vang lên, sắc mặt Mục Vân lại trở nên không hiểu.
Rốt cục nhớ ra giọng nói này đã nghe qua ở nơi nào.
Cận Uyên!
Đi ra đường lớn, nhìn thấy bên trong một cửa ngõ, mấy tên nam tử vây xung quanh, mà ở trong đó là hai thân ảnh bị vây.
Hai người kia chính là Ngọc Thanh Lan và Hoán Thanh Sa.
- Mục Vân.
- Mục Vân.
Nhìn thấy bóng dáng Mục Vân xuất hiện tại góc đường, Ngọc Thanh Lan cùng Hoán Thanh Sa hai người, hoảng sợ gọi.
- Mục Vân?
Cận Uyên nghe được cái tên này, tức giận không thôi, quát:
- Đừng nói là Mục Vân, cho dù Tẩy Thanh Y đến, ta cũng không sợ, còn muốn cầm Mục Vân tới dọa ta? Hắn tính là thứ gì? Bất quá là một con chó của Thiên Kiếm lâu và Nhất Diệp kiếm phái, mà lại là một con chó không có bất kỳ trung tâm gì.
- Ồ? Ta là một con chó, vậy ngươi là cái gì?
Cận Uyên vừa dứt lời, một thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện phía sau.
Tiếng nói đạm mạc vang lên sau lưng, Cận Uyên ngây ra như phỗng.
Tiếng nói này, rất quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận