Vô Thượng Thần Đế

Chương 1650: Ngươi phá trận pháp? (1)

- Truy cứu việc này?
Mục Vân ngược lại cười một tiếng:
- Đơn giản, không ai nói, chẳng phải sẽ không truy cứu việc này sao?
- Nói như vậy, ngươi muốn chém giết toàn bộ chúng ta, giết người diệt khẩu?
Minh Uyên cười lạnh liên tục.
- Mục Vân, xem ra tiến vào Thiên Kiếm lâu để lòng tin ngươi phóng đại, nhưng ngươi đừng quên, Thiên Kiếm lâu lợi hại, thế nhưng lợi hại không phải Mục Vân ngươi.
- Ồ? Thật sao?
Minh Uyên vừa dứt lời, bàn tay Mục Vân bắn ra.
Ngón tay thành trảo, chộp thẳng đến Minh Uyên.
Trong chớp nhoáng, Minh Uyên không có chút phản kháng, bị Mục Vân nắm cổ, từng bước tới gần bên người Mục Vân, rón mũi chân, chật vật hô hấp.
Thấy cảnh này, đám người nào còn có thể không rõ, Mục Vân trước mắt không chỉ là cảnh giới Địa Tiên đơn giản như vậy.
Minh Uyên trong tay hắn quả thực như gà con đang trong móng vuốt của diều hâu.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi không chỉ là cảnh giới nhất phẩm Địa Tiên...
Minh Uyên triệt để ngốc.
- Ai nói cho ngươi ta là nhất phẩm Địa Tiên rồi?
Mục Vân lại là chộp Minh Uyên vào trước người, hờ hững nói:
- Ta nhìn, Minh Thần đảng ngươi sớm nên giải tán, hiện tại, Thái Tử trong mắt ta chính là một phế vật, Thái Tử đảng của hắn sớm muộn gì cũng bị chơi xong, Nhất Diệp kiếm phái, nhất định rơi vào trong tay của ta, ta trước hết chém giết ngươi, để Minh Thần đảng sụp đổ.
Mục Vân vừa dứt lời, bàn tay dùng lực.
Răng rắc một tiếng.
Minh Uyên triệt để không một tiếng động.
Phù phù một tiếng, thi thể Minh Uyên rơi xuống đất.
Đột nhiên, huyết nhục thi thể kia biến mất toàn bộ, chỉ còn lại một bộ bạch cốt...
Thấy cảnh này, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca, Chiến Thiên Linh ba người đều run lẩy bẩy.
Mục Vân quá cường đại.
Mà còn rất đủ hung ác.
Nói giết liền giết, không chút nào cho thể diện.
Một người như vậy, quả thực khủng bố.
- Chiến Thiên Linh ta nguyện ý giải tán Chiến Linh đảng, đầu nhập vào môn hạ Luân Hồi đảng, mặc cho Mục sư huynh điều khiển.
Chiến Thiên Linh giờ lại đột nhiên phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói.
Thấy cảnh này, Phượng Như Ý cùng Triêu Thiên Ca hai người lại chửi thầm trong lòng.
Chiến Thiên Linh này hành sự tùy theo hoàn cảnh thật sự quá lợi hại, hai người bọn họ còn không có kịp phản ứng, gia hỏa này đã bắt đầu đầu hàng.
- Đứng lên đi.
Mục Vân nhìn ba người, lại chậm rãi nói:
- Chúng ta vốn là sư huynh đệ đồng môn, Minh Uyên, Lâm Nhất Thâm cùng với Thái Tử, đều động sát tâm với ta, cho nên ta mới muốn trảm thảo trừ căn, ba vị và ta cũng không có ân oán, làm gì như thế.
Nghe đến lời này, Chiến Thiên Linh càng kinh sợ.
- Mục sư huynh, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, ngày sau dùng ngài vi tôn, chúng ta đương nhiên cần dốc hết toàn lực, phụ tá ngài.
Mục Vân nghe lời này, mặc dù biết là vuốt mông ngựa, nhưng vẫn rất thỏa mãn.
Không thể không nói, Chiến Thiên Linh với tướng mạo phổ thông thế nhưng có một tay xử sự làm người.
- Ba vị thành tâm phục ta, vậy ta cũng không tiện từ chối!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Đã như vậy, ba vị hợp lực, chém giết Lâm Nhất Thâm đi.
Lợi hại!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, trong lòng ba người thất kinh.
Mục Vân chơi chiêu này, quả thật rất lợi hại.
Để ba người bọn hắn liên thủ chém giết Lâm Nhất Thâm, chuyện này, chính là ván đã đóng thuyền.
- Mục sư huynh, không phải chúng ta không nguyện ý vì ngài cống hiến năng lực, chỉ là... Lâm trưởng... Lâm Nhất Thâm là cảnh giới nhất phẩm Địa Tiên, ba người chúng ta cũng không có đột phá.
- Cái này đơn giản.
Mục Vân mỉm cười, bàn tay vung ra.
- Vươn tay ra! Ta ký kết với các ngươi một phần khế ước, thực lực ba người các ngươi nhất định có thể có được đề thăng, chém giết lão quỷ này không đáng kể.
Khế ước?
Ba người âm thầm lo lắng.
Mục Vân không chỉ muốn bọn hắn phục tùng trên miệng, càng để bọn hắn triệt triệt để để không thể phản kháng hắn.
- Thế nào? Không nguyện ý?
Mục Vân nhìn ba người trầm mặc không nói, mở miệng hỏi.
Bá bá bá...
Mục Vân vừa dứt lời, từng thân ảnh huyết vệ xuất hiện.
Những huyết vệ này đều là cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên hàng thật giá thật, phòng ngự có thể so với Địa Tiên.
Ba người không nguyện ý, kết quả rất rõ ràng.
- Đương nhiên nguyện ý.
Chiến Thiên Linh vẫn là người thứ nhất mở miệng.
- Chúng ta nếu quyết tâm quy hàng, đương nhiên tin tưởng Mục sư huynh.
Chiến Thiên Linh vừa dứt lời, duỗi hai tay ra.
Mục Vân mỉm cười, đầu ngón tay điểm ra một giọt máu tươi.
Tiếng vù vù vang lên bên trong não hải Chiến Thiên Linh, không bao lâu, Chiến Thiên Linh chỉ cảm thấy bên trong chân hồn thêm ra một ấn ký đặc thù.
Hắn muốn nhìn ấn ký kia, thế nhưng lại không nhìn thấy, muốn cảm giác, cũng không cảm giác được, nhưng thật sự rõ ràng tồn tại.
Đây là ấn pháp gì?
Chiến Thiên Linh kinh ngạc.
Mục Vân đề thăng để hắn cảm giác được không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng thủ đoạn của Mục Vân lại để hắn càng thêm khó tin.
Gia hỏa này kiếm đâu những biện pháp cổ quái kỳ lạ này?
- Hai người các ngươi?
Mục Vân nhìn Phượng Như Ý cùng Triêu Thiên Ca, cười hỏi.
- Chúng ta nguyện ý phục tùng.
Phượng Như Ý cùng Triêu Thiên Ca khom người, duỗi tay ra.
Bây giờ còn có thể làm sao?
Không phục tùng, nhất định phải chết.
Chết? Tu vi cực khổ ngàn năm, toàn bộ hóa thành khói sương, biến mất không thấy gì nữa, có ai cam tâm?
Chẳng bằng còn sống, miễn còn sống liền có hi vọng, chết rồi, cái gì cũng không có.
Giờ phút này một bên khác, Lâm Nhất Thâm thấy cảnh này, cả người đều ngốc...
Cái này liên quan đến hắn chuyện gì.
Lâm Nhất Thâm cảm thấy xong đời.
Hắn vừa rồi thừa cơ triệu hoán bốn người đến, muốn liên thủ chém giết Mục Vân.
Nhưng bây giờ, Minh Uyên bị Mục Vân giết chết, Triêu Thiên Ca ba người thế mà thần phục... Thần phục...
Lâm Nhất Thâm triệt để ngốc.
- Mục Vân, dừng tay, dừng tay.
Lâm Nhất Thâm mở miệng quát:
- Ta thần phục, ta nguyện ý lựa chọn thần phục.
Lâm Nhất Thâm thối lui đến một bên, vội vàng mở lời.
- Thần phục?
Mục Vân cười nhìn Lâm Nhất Thâm, lạnh lùng nói:
- Ngươi thần phục, lão tử cũng không thèm! Giết!
Lập tức, huyết vệ cùng nhau tiến lên.
Mà đổi thành một bên, Chiến Thiên Linh, Triêu Thiên Ca, Phượng Như Ý ba người rõ ràng cảm giác được bên trong thân thể của mình thêm ra một cỗ lực lượng.
Cỗ lực lượng kia bay vút lên từ bên trong linh hồn bọn hắn.
Cỗ lực lượng này để bọn hắn cảm giác được trái tim đều muốn nhảy ra.
Vẻn vẹn như thế liền thôi.
Bọn hắn có thể cảm giác được, trong lúc không hiểu, tựa hồ có một tầng liên hệ với Mục Vân.
Giống như trong không khí đột nhiên xuất hiện một đường, nối liền bọn hắn với Mục Vân.
Chỉ là quyền chủ động của đường dây này ở trong tay Mục Vân.
Cảm giác được điểm này, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chắp tay vái chào Mục Vân.
- Tốt, hiện tại các ngươi nếu là người của ta, vật liệu bên trong một mảnh quảng trường này, cái gì thấy vừa mắt, liền lấy đi.
Mục Vân cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận